Chương 20: Trắc Thiên Định Vị
Lý Thần đưa mắt nhìn Lâm Yên Nhi một chút, thấy nàng một bộ dạng khó xử, hắn có chút không hiểu:
“Nếu như trong thiên hạ này, không còn Hắc Dạ đại tông sư nào khác, vậy thì, đó chính là ta.”
“A! Là... Là thật?” Mặc dù đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Yên Nhi vẫn không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên:
“Nói... Nói như vậy, năm nay ngươi thật sự mới chỉ mười bảy tuổi?!”
“Không phải!” Lý Thần giọng khẳng định.
“Không phải liền tốt! Không phải liền tốt...” Nghe hắn trả lời, Lâm Yên Nhi liền thở phào một hơi, vuốt vuốt bộ ngực sữa của mình, nhưng, câu trả lời tiếp theo của hắn khiến nàng lập tức lâm vào đứng hình.
“Năm nay, ta mới chỉ có mười sáu tuổi mà thôi!” Lý Thần đính chính lại.
“A!?...” Lâm Yên Nhi bị đứng hình, á khẩu nói không ra lời...
Mười sáu tuổi đại tông sư, đây... Thật sự là, vượt quá sự nhận biết của nàng, đây còn là con người sao?
Yêu Nghiệt thiên tài cũng không đến mức như thế a!
Những thiên tài trên “Tiềm Long Sồ Phượng Bảng” kia, đến cả xách giày cho hắn cũng không xứng...
Lý Thần nhìn một chút b·iểu t·ình của nàng, trong lòng lại chẳng nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, lúc này, hắn lạnh nhạt nói:
“Thế nào?... Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Có cần ta phải gọi ngươi là đại tỷ không?”
“Không, không cần!... A ha ha!... Ta năm nay cũng mới chỉ mười sáu tuổi mà thôi.” Nghe Lý Thần nói, Lâm Yên Nhi liền gượng cười, miệng méo xệch, b·iểu t·ình so với khóc còn khó coi.
Không hiểu sao nàng lúc này lại đột nhiên có một cảm giác may mắn, may mắn bản thân không sinh sớm mấy năm, nếu không, hiện tại tình hình liền có chút xấu hổ!
Dường như không muốn tại trên vấn đề tuổi tác của mình dừng lại, Lâm Yên Nhi lập tức chuyển chủ đề:
“Ta trước kia đọc huyền sử, thấy trên đó nói rằng, hơn trăm vạn năm trước, có yêu nghiệt thiên tài có thể trong vòng ba năm tấn thăng lên ‘vô thượng chi cảnh’.”
“Vốn tưởng rằng, đó chỉ là người xưa nói khoác, nhưng hiện tại xem ra... So với ngươi, thì vẫn là có chút thu liễm a!”
Nghe được Lâm Yên Nhi tâng bốc, Lý Thần trong lòng cũng chẳng có bất kỳ cảm giác gì, hắn lại tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Chỉ là, mặc dù hắn không để ý, nhưng Lâm Yên Nhi lại nhất thời lâm vào xoắn xuýt.
Một lúc sau, nàng trong lòng hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, có chút chần chừ đối với Lý Thần nói:
“Lý... Lý đại ca, hay là... Từ nay, ta gọi ngươi là... Lý Thần đi!”
“Tùy ngươi!” Lý Thần lạnh nhạt đáp, theo hắn, đây chỉ là nàng cảm thấy tuổi tác của hai người quá khác biệt so với dự đoán, cho nên muốn đổi cách xưng hô mà thôi, về điểm này hắn không để ý chút nào.
“Ngươi... Cũng có thể gọi ta là... Yên Nhi!” Nói đến đây, Lâm Yên Nhi liền cúi đầu, đỏ mặt giống như nhỏ ra máu.
Lý Thần nghe vậy liền hơi mở mắt, nhìn Lâm Yên Nhi ở đối diện.
Nàng lúc này mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ cúi đầu, thỉnh thoảng, lại hơi liếc mắt nhìn hắn, mà không dám nhìn thẳng, giống như là đứa bé làm chuyện gì sai bị người lớn bắt được vậy...
Trầm ngâm một chút, hắn lúc này mới lên tiếng:
“Ngươi là tiểu thư quý tộc, hơn nữa, nam nữ có khác, ta vẫn là gọi ngươi là Lâm cô nương đi.”
Nghe này, Lâm Yên Nhi lập tức ngẩng đầu, miệng méo xệch, có chút buồn bã nói:
“Không... Không được sao?”
“Hay là, gọi ngươi là Lâm tiểu thư đi!” Lý Thần đáp.
“Đừng, đừng! Vẫn là gọi là Lâm cô nương thì tốt hơn!” Lâm Yên Nhi vội vàng nói.
Đùa gì chứ! Nếu gọi là Lâm tiểu thư, vậy chẳng phải là quan hệ của hai người càng xa cách? Nàng mới không muốn như vậy đây!...
Không lại tiếp tục để ý đến nàng, Lý Thần tiếp tục nhắm mắt điều tức, hiện tại, kẻ địch bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện, hắn cần phải tranh thủ từng giây, từng phút để hồi phục...
--------------------
Bảy ngày sau, đế đô ma tộc.
Tại Thiên Diễn Điện của hoàng thành, lúc này, có rất nhiều quan lại tụ tập tại đây, cùng với Nhâm hoàng, tất cả đều hướng mắt về một trận pháp rộng lớn ở phía trước.
Ở phía trước, bốn mươi chín căn trụ đá cao tới trăm thước, rộng năm thước, hình thành nên một trận pháp khổng lồ đường kính mười dặm.
Mỗi căn trụ đá đại diện cho một đầu tiên thiên đại đạo, bên trên khắc lấy lít nha lít nhít phù văn.
Cái gọi là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, dựa vào trận pháp này, ma tộc có thể mượn thiên đạo quyền hành giá·m s·át Nguyên Giới.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp có đầy đủ tài nguyên để vận hành, lúc bình thường, Trắc Thiên Đại Trận chỉ hoạt động trong trạng thái tiết kiệm năng lượng, chỉ có thể giá·m s·át các vật thể phi hành trong phạm vi kinh thành mà thôi.
Chỉ là tìm kiếm một người mà đã tốn rất nhiều tài nguyên, có thể tưởng tượng, nếu như là giá·m s·át toàn bộ Nguyên Giới, thì con số, sẽ phải lớn đến dường nào...
Bốn mươi chín căn trụ đá đồng thời tỏa ra thanh sắc quang mang, kết nối với nhau, tạo thành một vùng không gian đường kính mười dặm, cao trăm trượng, giống như là bầu trời đêm, với vô vàn tinh thần luân chyển.
Vùng không gian này bao quanh một tế đàn rộng trăm trượng ở chính giữa.
Tế đàn chỉ cao mười thước, nhưng lại tỏa ra kim sắc quang trụ rộng trăm trượng xông thẳng lên tận chín tầng trời.
Chính giữa nền đá của tế đàn, khảm nạm một vật giống như là mâm đồng, rộng một trượng, một thước.
Chính giữa “mâm đồng” có một bán cầu trong suốt như là thủy tinh, bán kính năm thước, tựa như là vòm trời bao phủ.
Tại một thước phần rìa, thì được chạm khắc bốn mươi chín đạo minh văn, đại diện cho bốn mươi chín đầu tiên thiên đại đạo, mỗi đầu được kết nối với một căn trụ đá.
Vật này, chính là chí bảo của ma tộc, Trắc Thiên Giám, cũng chính là trung tâm của toàn bộ Trắc Thiên Đại Trận.
Lúc này, bên trong vòm trời của Trắc Thiên Giám, là một mảnh hỗn độn, tựa như là thiên địa lúc chưa thành hình.
Chợt, dưới con mắt của tất cả những người ở đây, bầu trời đột nhiên biến sắc, ảm đạm.
“Ầm ầm!~...” Trên bầu trời liên tục nổi lên tiếng sấm rền vang động cả mấy ngàn dặm thiên không.
“Roẹt!...” Một tia sét lam sắc rộng chừng nắm đấm, từ trên chín tầng trời dọc theo kim sắc quang trụ đánh thẳng xuống trắc thiên giám.
Chỉ thấy, bên trong vòm trời của trắc thiên giám, sau khi hấp thụ tia sét thì hỗn độn chi khí nhanh chóng biến đổi, chỉ chốc lát, đại địa được hình thành.
Nếu như Lý Thần ở đây, thì chắc chắn hắn có thể nhận ra, đây vậy mà, lại là mô hình thu nhỏ của sa mạc Táng Cựu.
Mà ở một góc của mô hình này, một chấm đen tỏa ra hắc sắc quang mang yên vị ở đấy.
Quang mang này không quá chói mắt, nhưng lại giống như là tia sáng trong đêm đen vậy, cho dù là khoảng cách rất xa, cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt...
Lúc này, một vị lão giả từ bên ngoài trận pháp hấp tấp chạy tới dưới bậc thềm Thiên Diễn Điện, hắn mặc dù đi bộ nhưng lại tốc độ nhanh vô cùng, vài dặm khoảng cách hắn chỉ đi chốc lát là tới, hiển nhiên, đây là một vị ít nhất là thiên phong cao thủ.
Nếu không phải trước mặt vua không được phi hành, thì hắn sẽ còn đến nhanh hơn nữa.
Vị lão giả râu tóc bạc trắng này, chính là người chủ trì trận pháp.
Ngay khi hắn chạy tới phía dưới bậc thềm, lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Khởi bẩm hoàng thượng! Hung thủ, đã bị định vị xong. Mời người làm ra quyết định.”
“Bình thân!” Nhâm Kiến An khoát tay miễn lễ, sau đó ngoảnh đầu đối với Phó Hành đứng ở bên cạnh nói:
“Phó ái khanh, kết quả này ngươi có hài lòng?”
“Hoàng thượng sáng suốt!” Phó Hành quay người lại, hơi hành lễ, đáp:
“Đa tạ người đã giúp chúng thần truy bắt h·ung t·hủ, việc còn lại, cứ để cho thần!”
“Ái khanh cứ tự nhiên!” Nhâm Kiến An từ ái mỉm cười, đưa tay thủ thế mời hướng về phía lão giả phía dưới.
“Đa tạ!” Phó Hành cũng không khách sáo, quay người đi xuống tới chỗ vị trí lão giả.
Lão giả cũng hiểu ý, lập tức lật tay lấy ra một “mâm đồng” thu nhỏ, bộ dạng nhìn tương tự như Trắc Thiên Giám, chỉ là kích thước nhỏ hơn, khoảng hơn một thước, đồng thời, cũng không có bốn mươi chín đạo minh văn khắc ở rìa ngoài.
“Bẩm đại tông sư, đây là Trắc Thiên Tử Giám, có thể chiếu lại hình ảnh bên trong Trắc Thiên Giám, sau ba ngày nó sẽ tự động tan biến, mong ngài chú ý thời gian.”
“Ta đã biết!” Phó Hành đưa tay tiếp lấy, hắn nhìn một chút hình ảnh bên trong vòm trời của Trắc Thiên Tử Giám hài lòng gật đầu.
Trắc Thiên Tử Giám chính là do Trắc Thiên Giám sinh ra, sau khi Trắc Thiên Giám trắc thiên xong, thì người chủ trì sẽ thi pháp để nó sinh ra Tử Giám để tiện cho việc mang theo truy bắt người.
Phó Hành thu Trắc Thiên Tử Giám vào nạp giới, sau đó, quay người đối với Nhâm hoàng hơi thi lễ, cuối cùng hóa thành độn quang bay đi mất.
Nhìn theo độn quang phía xa trên bầu trời, Nhâm Kiến An trong mắt lóe lên sát cơ, rất nhanh lại biến mất.
Đối với những phần tử không ổn định này, hắn thật sự là không thích, nhưng bọn hắn quá cường đại, hắn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Thở dài một hơi, hắn phất tay bãi giá, chỉ để lại một số người để duy trì trận pháp vận chuyển...
Hơn mười giờ sáng, tại hoàng cung ma tộc, Hắc Dạ đại tông sư, Lý Thần... Bị, Trắc Thiên Giám định vị...
--------------------
Cùng lúc này, tại sa mạc Táng Cựu.
Lý Thần đang vận công, bỗng nhiên lòng có cảm giác.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên qua hang động nhìn thẳng lên trời, cuối cùng, lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:
“Xem ra, tai kiếp này vẫn là khó thoát!”
Nói, hắn lập tức thu công đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
... ...
Bên ngoài hang động, tại chỗ ốc đảo.
Lâm Yên Nhi đang vui vẻ chơi hái hoa bắt bướm.
Chợt, lòng có cảm giác, nàng quay người nhìn lại, khi thấy là Lý Thần, nàng lập tức vui vẻ:
“Lý Thần! Cuối cùng thì ngươi cũng ra ngoài.” Nói, nàng đồng thời tươi cười chạy tới, trên tay còn cầm theo một cành hoa bạch sắc.
“Tặng ngươi!” Ngay khi đến gần, nàng liền hai tay nâng lên cành hoa trong tay, đưa cho Lý Thần.
Lý Thần đưa tay tiếp nhận, nhìn một chút hoa trong tay, có chút giống hoa oải hương, nhưng lại màu trắng, rõ ràng, là một bông hoa dại mà Lâm Yên Nhi trong lúc vô tình, phát hiện được.
“Lâm cô nương thật là có tinh thần!” Lý Thần lúc này mới lên tiếng.
“Phải không?!” Lâm Yên Nhi tươi cười:
“Ở nơi này vừa có cảnh đẹp lại vừa thoải mái, không như lúc ở kinh thành, khắp nơi phải chú ý hình tượng, thật khiến ta bị phiền c·hết!”
“Nhưng nơi đó, lại có người thân của ngươi.”
“Đúng... Đúng vậy!” Nghe Lý Thần nói, nàng lập tức lại nhớ tới người nhà, trong chốc lát lại trở nên buồn bã.
Nàng trầm ngâm một lúc, mới đưa mắt hỏi Lý Thần:
“Lý Thần! Ngươi nói xem, tại sao làm người, lại có nhiều chuyện phiền muộn như vậy?”
“Mỗi một sinh linh, ngay từ khi chưa được sinh ra, đều đã được an bài vận mệnh của riêng mình rồi. Việc cần làm, chỉ có yên lặng và chờ đợi.” Lý Thần lạnh nhạt trả lời.
“Vậy... Vậy sao?” Lâm Yên Nhi có chút buồn bã tiếp nhận đáp án này, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại làm cho nàng vực dậy tinh thần.
“Nhưng, thứ ta không tin nhất, chính là vận mệnh. Luyện võ, luyện đến mức thiên hạ vô địch, tất cả mọi muộn phiền, tự khắc, sẽ tan thành mây khói.”
“Hì hì! Ta liền biết, ngươi sẽ không tuyệt tình đến như vậy.” Lâm Yên Nhi nghe được đáp án chính xác, lập tức nhảy cẫng lên vui mừng:
“Ta không cần phải là thiên hạ vô địch, chỉ cần được một phần vạn của huynh, ta liền sẽ trở về đem đôi cẩu nam nữ kia, đè xuống đất dánh. Ai bảo bọn hắn, dám xem thường ta!”
Lý Thần nghe vậy, liền lắc đầu bất đắc dĩ, hắn thật không ngờ, nàng vậy mà muốn học võ để trở về đ·ánh g·hen!