Chương 19: Tâm Sự Của Lâm Yên Nhi
Bên trong một hang động vô danh.
Lý Thần chợt choàng mở mắt, nhìn một chút hoàn cảnh xa lạ xung quanh, hắn liền lập tức hiểu ra vấn đề.
‘Xem ra, cô nàng này cũng không đến mức là vô dụng.’ Hắn thầm nghĩ trong lòng.
“Lý đại ca! May quá, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại!” Lâm Yên Nhi đang túc trực ở bên cạnh, nhìn thấy Lý Thần tỉnh lại liền không nhịn được mà vui mừng thốt lên.
Ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lâm Yên Nhi một chút, Lý Thần lúc này mới lên tiếng:
“Lần này thật sự là đa tạ Lâm cô nương nhiều!”
“Không không! Là ta phải cảm ơn huynh mới đúng, nếu không phải huynh ra sức cứu ta, thì ta chỉ sợ đã sớm c·hết rồi.”
“Là ta làm liên lụy đến huynh!” Nghe được Lý Thần cảm ơn mình, Lâm Yên Nhi lập tức xấu hổ khua khua tay.
Mặc dù nàng cảm thấy rất vui, nhưng trong lòng nàng cũng chắc chắn rằng, nếu như không phải là bị bản thân liên lụy thì Lý Thần đã chạy thoát từ lâu rồi, nào có chuyện thân lâm hiểm cảnh như bây giờ?!
“Xùy!...” Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Lý Thần không nhịn được mà xùy cười một tiếng.
“A!... Lý... Lý đại ca!... Ngươi cười?!...” Lâm Yên Nhi nhìn thấy Lý Thần cười, liền bị bất ngờ mà ấp úng nói không ra lời.
“Có chuyện gì sao?” Lý Thần nghi hoặc.
“Không!... Không có gì!... Ta chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.” Nàng vội vàng giải thích:
“Từ lúc đầu gặp huynh đến hiện tại, luôn nhìn thấy huynh bộ dạng lạnh lùng, thậm chí... Bị cạo xương, róc thịt cũng mặt không đổi sắc. Ta vốn tưởng rằng...”
“Tưởng rằng ta không giống con người đúng không?” Lý Thần lúc này mỉm cười tiếp lời:
“Cũng không trách cô nương sẽ nghĩ như vậy! Chính ta cũng không nhớ, lần cuối mình có thể thoải mái cười như vậy là khi nào.”
“Không phải! Ta chỉ là nghĩ... Huynh có lẽ là kiểu người nghiêm túc không biết cười đùa mà thôi.” Sợ Lý Thần hiểu nhầm, Lâm Yên Nhi vội vàng khua tay giải thích:
“Ta, tuyệt đối không có ý nghĩ kia.”
“Vậy xem ra là do ta nghĩ nhiều rồi!” Lý Thần cười lắc đầu, sau đó nói tiếp:
“Không nhắc chuyện này nữa, ta hiện tại muốn vận công điều tức. Có lẽ sẽ tốn một đoạn thời gian dài, trong khoảng thời gian này, cô nương cứ tùy ý làm việc cá nhân của mình.”
Nghe vậy, Lâm Yên Nhi liền hai mắt tỏa sáng nói:
“Ta cũng đang có ý này, mấy ngày liền không tắm, ta đã cảm thấy cả người khó chịu!”
Nói xong, nàng lập tức vui vẻ đứng lên. “Vậy, Lý đại ca, ngươi cứ yên tâm điều tức đi! Ta hiện tại liền đi tắm chút.”
Không đợi Lý Thần trả lời, nàng liền quay người, giống như là nhảy cẫng chạy về phía lối ra.
Ốc đảo lúc trước vừa cảnh đẹp, nước lại vô cùng mát mẻ, nàng đã sớm muốn xuống đó tắm, chỉ là, trước đó Lý Thần vẫn đang b·ất t·ỉnh, nên nàng mới phải túc trực canh chừng bên cạnh.
Hiện tại, có cơ hội, nàng đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Nhìn thấy b·iểu t·ình của nàng kích động như vậy, Lý Thần chỉ là mỉm cười lắc đầu.
Nữ nhân đều ưa thích sạch sẽ, mà hoàng hoa khuê nữ thì càng là như vậy... Hắn hiểu được!
Chợt, Lâm Yên Nhi chạy được nửa đường liền đột ngột dừng lại, nàng quay người, hai tay chắp sau lưng, hơi nghiêng người về phía trước, tươi cười đối với Lý Thần nói:
“Lý đại ca! Ngươi tuyệt đối không được nhìn trộm a!...”
Đáp lại nàng chính là ánh mắt nghiêm túc, không b·iểu t·ình của Lý Thần.
Thấy này, nàng liền ngượng cười, khua khua tay:
“A ha ha! Chỉ là đùa thôi, đùa thôi! Huynh tuyệt đối đừng để ý!...” Nói, nàng liền quay đầu chạy thẳng một mạch.
Nhưng trong lòng nàng lại có chút trách cứ, nàng vốn chỉ là muốn mở cái trò đùa, nhưng Lý Thần đúng thật là đầu gỗ, không hiểu chút nào phong tình a!
... ...
Buổi tối, khoảng 7h!
Một mùi thơm bất chợt xông vào mũi, Lý Thần lập tức thu công, chậm rãi mở mắt, từ trong trạng thái điều tức tỉnh lại.
Hắn đưa mắt nhìn về một phương hướng, nơi đó ánh lửa lập lòe, Lâm Yên Nhi đang tại nơi đó nướng cá.
Dáng vẻ của nàng cặm cụi chăm chút một cách thành thục, khiến người ta khó có thể liên tưởng được rằng, nàng chính là một tiểu thư đài các.
Nhừng con cá kia kích thước đều lớn hơn một gang tay, là nàng bắt được từ trong hồ nước.
Lúc này, Lâm Yên Nhi trong lòng chợt có cảm giác, nàng quay đầu nhìn lại, khi thấy là Lý Thần đã kết thúc điều tức, nàng liền vui mừng lớn tiếng nói:
“Lý đại ca, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh lại, ngươi nhanh đến đây dùng bữa a! Cá rất thơm nha!” Nói, giống như là sợ Lý Thần không tin, nàng vừa cười vừa nâng lên trong tay xiên cá nướng, liên tục khua khua khoe khoang.
Lý Thần cũng không từ chối, hắn đứng dậy đi tới chỗ nàng, sau khi ngồi xuống, liền cầm lấy một xiên cá đã nướng chín cắn thử một miếng.
Vào miệng, chính là thịt cá mềm tan, một chút vị mặn của muối cùng một vài gia vị khác, khiến cho thịt cá dư vị thật lâu không tan.
Hiển nhiên nàng không chỉ đơn giản là nướng lên mà thôi.
Từng con cá này, đều được nàng tẩm ướp gia vị rất kỹ rồi mới nướng lên, như vậy mới có thể đạt được sự ngon miệng như vậy.
“Không ngờ Lâm cô nương lại còn có tay nghề như vậy, thật sự là, để cho ta được mở rộng tầm mắt.” Lý Thần không tiếc lời khen ngợi nàng một câu.
“Phải không?” Lâm Yên Nhi nghe vậy liền tươi cười nói:
“Ta khi còn bé không chỉ phải học cầm, kỳ, thi, họa mà còn phải học những thứ nữ công gia chánh này, không ngờ hôm nay lại có chỗ dụng võ.”
Nói, dường như là nhớ tới điều gì không vui, sắc mặt nàng trong nháy mắt biến trở nên buồn bã:
“Nói thật... Nhiều khi, ta lại hi vọng mình không biết những thứ này!”
“Xem ra, cô nương là có tâm sự?”
Lâm Yên Nhi gật đầu, sắc mặt buồn bã:
“Đúng vậy! Ta vốn là có hôn ước với tứ hoàng tử, cho nên, từ nhỏ đã phải học tất cả những thứ này để chiều lòng hắn.”
Nói đến đây, nàng chợt nghĩ tới điều gì, lập tức đỏ mặt, vội vàng khua khua hai tay, nói:
“Lý đại ca! Ngươi đừng hiểu lầm! Giữa ta và hắn không có gì cả, thậm chí còn chưa cả nắm qua tay. Hiện tại bọn ta càng là đã giải trừ hôn ước.”
“Ngươi nói là chuyện liên hôn giữa Lâm gia và hoàng tộc?”
“Ngươi! Ngươi biết?!” Lâm Yên Nhi trong nháy mắt kinh ngạc, giọng ấp úng.
“Chuyện này ta có biết đôi chút, thậm chí, ta còn nghe nói ngươi vì muốn bảo vệ tình yêu mà cùng tình địch quyết đấu lôi đài, chuyện này lúc đó, khiến cho vô số người thổn thức không thôi.”
“Đều là thiên hạ đồn bậy!” Nghe Lý Thần nói, Lâm Yên Nhi liền hoảng hốt, nàng vội vàng lên tiếng giải thích:
“Ta không hề có tình cảm gì với cái tên tứ hoàng tử kia, ta làm những việc kia, tất cả chỉ là vì lợi ích của gia tộc mà thôi.”
“Lý đại ca! Huynh tuyệt đối đừng tin lời của bọn họ!...”
Nhìn điệu bộ giống như là phạm nhân trước đài thẩm phán của nàng, Lý Thần lập tức có chút khó hiểu, hắn mặt không b·iểu t·ình nói:
“Phải hay không phải, cùng ta có liên quan gì?...”
Nghe vậy, Lâm Yên Nhi b·iểu t·ình lập tức cứng đờ, sau đó, nàng liền cười gượng, cúi đầu xấu hổ, ấp úng nói:
“Cũng... Cũng đúng!...”
Lý Thần liếc nhìn nàng một chút, lúc này hắn mới phát hiện là, Lâm Yên Nhi sau khi tắm xong đã thay đổi tạo hình.
Trước kia, nàng mặc dù vẫn rất xinh đẹp, nhưng lại không giấu được sự chật vật vì bị áp giải nhiều ngày.
Hiện tại, nàng tóc mái bổ luống ở trước mặt, búi tóc nhẹ nhàng trên đầu, phần lớn tóc thì buộc thành hai lọn tóc ở sau lưng.
Tóc màu vàng, nâu nhạt dài tới ngang hông, lại tựa như là thác nước như vậy tùy ý vắt qua vai, khiến cho lòng người không nhịn được mà rung động.
Nàng khoác lên mình là một bộ xiêm y rộng rãi, kín đáo màu hồng, dẫu vậy, vẫn không tài nào che đi hết được dáng người yểu điệu của nàng.
Cả người nàng toát lên đầy sức sống của thanh xuân thiếu nữ, trong lúc nói cười, để cho người như tắm mát trong gió xuân.
Vừa thanh thuần, lại mỹ lệ, vừa bảo thủ, lại phóng khoáng, chính là những mỹ từ miêu tả đúng nhất về nàng lúc này.
Nhưng, đối diện với một mỹ nữ tuyệt thế như thế, Lý Thần lại không có một chút b·iểu t·ình nào.
Hắn mặc kệ lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ im lặng tiếp tục dùng bữa.
Cuộc nói chuyện của hai người, cứ như vậy mà lại lâm vào trong im ắng.
... ...
Hơn một giờ sau!
Lâm Yên Nhi cẩn thận thu gọn băng gạc dính máu trên mặt đất, sau đó thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
Vừa mới, sau khi dùng bữa xong, nàng liền trợ giúp Lý Thần thay đổi băng gạc.
Băng gạc trước đó đã bị ướt, không thể tiếp tục sử dụng được nữa, cho nên, nàng mới trợ giúp hắn thay mới.
Nhân lúc Lý Thần đang nhắm mắt minh tưởng, nàng len lén liếc nhìn thân thể của hắn, vừa nhìn, nàng liền đỏ mặt.
Không phải là nàng háo sắc, nhưng quả thật, thân thể của hắn quá mức hấp dẫn, khiến nàng không nhịn được mà nhìn nhiều mấy lần.
Tựa như là nam nhân thường yêu thích yểu điệu thục nữ vậy, nữ nhân thì lại thường thích nam nhân cơ bắp.
Mà Lý Thần, hắn tuy là bề ngoài thường thường không có gì lạ, nhưng thật không ngờ ẩn giấu bên trong lại là cơ bắp đâu ra đấy, không phải là kiểu cuồn cuộn của lực sĩ thô lỗ, mà là góc cạnh rõ ràng, dẻo dai, rắn chắc đâu ra đấy, không quá lớn mà cũng không quá nhỏ.
Cơ bắp này vô cùng phù hợp với một người luyện võ, nhìn không quá lớn, nhưng lại ẩn chứa lực bộc phát kinh người, chỉ nhìn qua thôi là cũng có thể biết được đây đích thị là một phương cao thủ.
Đặc biệt, tám múi cơ bụng rắn chắc của hắn, quả thật là vô cùng hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.
‘Lý đại ca không hổ là cao thủ! Cơ bắp này, dù là nhìn bao nhiêu lần cũng không chán a!’ Nàng đỏ mặt thầm nghĩ trong lòng...
Một lúc lâu sau, Lý Thần từ từ mở mắt.
Hắn nhìn Lâm Yên Nhi, nhẹ giọng nói:
“Lâm cô nương là còn có gì muốn nói?”
Nghe vậy, Lâm Yên Nhi mới từ trong trạng thái thất thần giật mình tỉnh lại:
“A!?...” Nàng ấp úng, cúi đầu. “Ta... Ta là muốn hỏi, Lý đại ca ngươi, thật là đại tông sư sao?”
“Đúng vậy!” Lý Thần rất khẳng khái thừa nhận, mà hắn cũng cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giấu diếm.
“Là... Là Hắc Dạ đại tông sư, Lý Thần, trong các câu chuyện kể của giang hồ gần đây sao?”