Chương 1: Đông Thắng Sơ Lược
Đông Thắng đế quốc, một quốc gia lớn mạnh tại phía đông của Nguyên Giới, tọa lạc tại phía đông Đông Vân địa giới.
Với vô số điều kiện tự nhiên thuận lợi, khiến cho quốc gia này ngày một hưng thịnh, đồng nghĩa với việc, các cường giả của quốc gia này, được sinh ra tầng tầng lớp lớp.
Ở thế giới nhược nhục cường thực này, thì đây chính là căn nguyên lớn mạnh của một quốc gia.
Bởi vậy, Đông Thắng đế quốc mới có thể sừng sững mấy ngàn năm không ngã.
Mà để có thể đảm bảo được cường giả sinh ra không ngừng, thì việc chú ý đào tạo thế hệ thiên kiêu trẻ tuổi là điều đương nhiên.
Chỉ có tre già măng mọc, mới có thể đảm bảo được vận mệnh quốc gia.
“Võ Viện Đế Đô” chính là nơi tập trung những tài nguyên tu luyện tốt nhất của cả nước, vô số người đều muốn được đến nhập học tại đây để hưởng thụ những tài nguyên tu luyện này.
Nhưng, không phải ai cũng có may mắn như vậy, đa phần học tập ở đây là các con cháu của quý tộc thế gia.
Những thường dân muốn dựa vào thiên phú hơn người để có thể nhập học vào đây, đã ít lại càng ít.
Nhưng nếu là con cháu của quý tộc thế gia thì cho dù là thiên phú hơi kém một chút vẫn có thể dựa vào quan hệ để nhập học, hưởng thụ vô số tài nguyên tu luyện, như vậy thì cho dù là heo mẹ cũng vẫn có thể leo cây.
Sở dĩ học viện làm như vậy là bởi vì các quý tộc thế gia đều có năng lực lớn, nếu có thể dựa vào học viện để liên kết bọn họ lại thì có thể đảm bảo được đế quốc lớn mạnh.
Hơn nữa các quý tộc mang trong mình huyết thống cao quý, mặc dù không phải ai cũng có tư chất tu luyện cao nhưng mà phần đa tư chất tu luyện cao đều nằm trong quý tộc, đây là điều mà hàng vạn năm lịch sử đã chứng minh.
Đương nhiên trong giới thường dân vẫn có thể xuất hiện những người có thiên phú phi thường, tuy nhiên đây chỉ là số ít.
Bởi vậy ưu đãi dành cho quý tộc là điều tất nhiên, nhưng học viện cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua các hạt giống tốt ở giới thường dân, tất cả thường dân có thể dựa vào thiên phú để nhập học đều sẽ được hưởng thụ tài nguyên tu luyện một cách công bằng.
Mà cũng bởi quy chế tuyển sinh như vậy, nên việc v·a c·hạm giữa bình dân và quý tộc là chuyện bình thường ở đây.
Đa phần, học sinh bình dân sẽ lựa chọn thỏa hiệp cúi đầu trước quý tộc để yên ổn tu luyện, dù sao cũng là thân cô thế cô, chống lại quý tộc là chuyện vô cùng ngu ngốc.
Tuy nhiên không phải ai cũng như vậy!
--------------------
Võ Viện Đế Đô!
Tháng chín, mùa thu sắc trời trong xanh, mây nhẹ nhàng trôi, nhật dương ấm áp chiếu rọi khắp nơi.
Trên hành lang học viện một cô gái tóc vàng xinh đẹp, bộ dạng có vẻ rất tức giận bước nhanh đi về phía trước.
Nếu như nhìn kỹ, thì nhan sắc của nàng ta thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Làn da trắng tựa bạch ngọc, khuôn mặt thon gọn tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật, đôi mắt to tròn mộng nước, con ngươi đỏ rực ánh lên tinh quang ngời sáng, quả thực chính là một ánh nhìn vạn quân say.
Nàng tóc màu vàng, nâu nhạt, bổ luống đằng sau, mặc trên người là một bộ xiêm y màu xanh, phần váy rộng xẻ tà 2 mảnh ở ngang đùi với mảnh đuôi váy rộng hơn nhiều so với mảnh phía trước, làm lộ ra đôi chân trần thon dài, trắng như bạch ngọc của nàng mỗi khi di chuyển nhưng cũng vẫn đảm bảo dù có gió mạnh thì cũng không bị lộ những nơi n·hạy c·ảm.
Xiêm y phá cách khoét ngực hình elip nằm ngang, cổ áo cao ôm trọn vào cổ để lộ ra nửa vai, hai tay nàng thì mặc vào đôi ống tay xỏ ngón giữa có cùng màu áo.
Bộ xiêm y bó sát lấy thân thể nàng làm tôn lên đường cong nóng bỏng cùng với bộ ngực lớn đầy đặn của nàng, nhìn thế nào thì cũng phải cỡ D trở lên.
Dung mạo của nàng, dù cho không phải thiên tiên, thì cũng có thể xưng là mỹ nhân tuyệt thế!
Nếu như là một người tại học viện tu tiên này thì chắc chắn là sẽ biết tới danh tiếng của nàng.
Nàng là Lâm Yên Nhi, trưởng nữ của Lâm Gia, một thế gia quý tộc tại đế đô này, thật khó có thể tưởng tượng ai lại có gan đi chọc giận nàng ta.
Lâm Yên Nhi hiện tại đang rất tức giận, nàng từ trước đến giời chưa từng phải chịu ủy khuất lớn như vậy, bởi vậy, Lâm Yên Nhi không hề để ý tới những lời bàn tán của các học sinh xung quanh, một mực bước nhanh trở về phòng riêng.
Hôm nay sở dĩ Lâm Yên Nhi tức giận như vậy là bởi vì Lâm gia của nàng từ trước đã cùng với Hoàng thất định ra hôn ước giữa nàng và tứ hoàng tử, người có thiên phú nhất của hoàng thất.
Nàng từ nhỏ đã được dạy cách chăm sóc hoàng tử cũng như cách cai trị khi trở thành hoàng hậu.
Lâm Yên Nhi đối với chuyện hôn ước này rất nghiêm túc, nhưng hoàng tử thì lại luôn ghét bỏ nàng, luôn tìm cách lảng tránh nàng.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như không phải hơn 1 tháng trước, lúc nhập học có một đứa con gái thường dân với thiên tư xuất chúng cùng với ngoại hình không kém cạnh gì nàng vô tình lọt vào mắt của hoàng tử.
Đáng ghét ở chỗ là, hoàng tử lại rất yêu thích con nhỏ này.
Nàng vất vả quan tâm hoàng tử bao nhiêu lâu nay, vậy mà lại không bằng nổi một con nhỏ mới gặp chưa đầy một tháng.
Ở cái học viện này ai mà không biết nàng là vị hôn thê của hoàng tử, ấy vậy mà con nhỏ thường dân kia lại dám quyến rũ hoàng tử, đây là hoàn toàn không xem nàng ra gì mà!
Đã vậy, sau khi được hoàng tử sủng ái, lại càng không e ngại gì, vừa mới, cô ta còn ân ái với hoàng tử trước mắt nàng, đây chính là điều khiến cho nàng điên tiết như hiện tại.
--------------------
1 giờ trước!
Tại một góc vườn hoa phía sau của học viện!
Lâm Yên Nhi cùng với nhóm nữ bằng hữu của nàng xếp thành một hình vòng cung bao vây lấy một nữ sinh ở phía trước.
Nữ sinh kia bị xô ngã ở dưới đất, khuôn mặt tội nghiệp cùng với sợ hãi nhìn những nữ sinh quý tộc ở phía trước.
Nàng ta mái tóc đen nhánh để đến ngang vai, khuôn mặt tinh xảo hình trái xoan tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, đôi mắt to tròn màu xanh ngọc, mặc trên người một bộ xiêm y màu tím nâu rẻ tiền, dẫu vậy vẫn không thể che lấp được nét tuyệt mỹ của nàng, ngược lại còn khiến cho người ta có một cảm giác mộc mạc đơn thuần.
Mà đáng chú ý là nơi bộ ngực của nàng, đầy đặn to lớn, mặc dù hơi thua Lâm Yên Nhi một chút nhưng cũng phải là tầm cỡ D, cộng thêm eo nhỏ mông cong quả thật là dáng người ma quỷ.
Nói chung, so về sắc đẹp, nàng hoàn không thua kém gì với Lâm Yên Nhi, nếu có thì chỉ là thua Lâm Yên Nhi một nốt ruồi lệ ở bên khóe mắt trái.
Hiện tại, Hạ Thi Vũ đang bị nhóm người Lâm Yên Nhi bao vây lấy, nàng thần sắc hoảng sợ nhìn xung quanh:
“Các ngươi!... Các ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Yên Nhi một mặt lạnh lùng nhìn xuống, chỉ vào mặt nàng nói:
“Còn hỏi ta? Ngươi đã làm gì chính mình còn không biết hay sao? Một giới thường dân cũng dám trèo lên hoàng tử, ngươi là muốn đổi đời muốn điên rồi sao?”
“Ta cùng hoàng tử là thật lòng!” Hạ Thi Vũ một mặt hoảng sợ đáp lại.
“Thật lòng!?” Lâm Yên Nhi cười khẩy, mới gặp có một tháng, cũng không có cùng nhau trải qua sóng gió gì, ngươi bảo với ta là thật lòng?
Đây rõ ràng là trần trụi leo lên nhà giàu, ai ai nhìn vào cũng biết.
Nhìn thấy điệu cười Lâm Yên Nhi, Hạ Thi Vũ trong lòng chột dạ, nàng quả thật không có tình cảm gì với hoàng tử, nhưng nàng có thể làm sao?
Trong cái thế giới coi trọng huyết mạch này, một giới bình dân như nàng dựa vào chút thiên phú thì có thể phát triển tới đâu chứ?
Bởi vậy, nàng cần phải tìm cho mình một chỗ dựa lớn, có như vậy nàng mới có thể yên ổn trở thành người trên vạn người được, nàng không muốn giống như người thân của mình cam chịu làm một giới bình dân.
Lâm Yên Nhi không quan tâm Hạ Thi Vũ đang suy nghĩ cái gì, chỉ lạnh lùng nói tiếp:
“Ta không cần biết ngươi là có phải thật lòng hay không, nhưng ngươi phải lập tức tránh xa hoàng tử cho ta, nếu không, hậu quả ngươi không chịu đựng nổi đâu!”
“Ta!...” Hạ Thi Vũ sợ hãi cúi gầm mặt xuống, nàng biết Lâm gia lợi hại, nếu là muốn làm gì nàng e sợ là chuyện một câu nói.
Nhìn thấy Hạ Thi Vũ vẫn còn đang do dự không đáp, những nữ sinh đi theo Lâm Yên Nhi dồn dập lên tiếng đe dọa:
“Vẫn còn do dự? ngươi là muốn c·hết sao?”
“Phải đó! Ngươi nếu dám không nghe lời, không cần Lâm tiểu thư ra tay, ta cũng sẽ lột da ngươi.”
“Một giới bình dân còn vọng tưởng leo cao? Mơ tưởng!”
“Đúng vậy! ngươi không nghe nói là trèo cao ngã đau sao?”
“Vẫn là nên cút về xó xỉnh bình dân của ngươi đi thôi”
“...”
Nghe thấy những lời đe dọa xung quanh, Hạ Thi Vũ lập tức choáng váng, nàng sợ hãi không dám phản bác, nàng biết những nữ nhân quý tộc này nói được làm được, nếu như không rời khỏi hoàng tử nàng sẽ c·hết rất thảm!
‘Phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải từ bỏ hoàng tử thật sao?’ Hạ Thi Vũ tự vấn.
Nhưng mà nàng không cam tâm!
Khó khăn lắm mới có thể trèo lên chỗ dựa lớn như vậy, bây giờ lại sắp không còn, công sức đổ đi hết, như vậy nàng sao có thể cam tâm a!?
Đang lúc Hạ Thi Vũ rơi vào tuyệt vọng sắp khóc lên, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm vang lên từ phía sau:
“Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có thể làm gì?”
Tất cả những nữ sinh bên phía Lâm Yên Nhi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, vừa định mắng “là kẻ nào không có mắt lo chuyện bao đồng” nhưng khi thấy rõ người tới tất cả đều bất giác ngậm miệng lại.
Người tới chính là tứ hoàng tử đương triều Chu Cẩn.
Hắn thần thái uy phong, mày mặc mắt sáng, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, một đầu tóc đen dài đến hông, đuôi tóc buộc gọn phía sau lưng.
Chu Cẩn hiện tại mặc một bộ trường sam màu đen có thêu lam sắc giao long ở phía trước, dây chính là đại diện cho hoàng tử hoàng thất, đủ nói lên thân phận của hắn phi phàm.
Chu Cẩn hiện tại rất tức giận, không nghĩ tới hắn vừa rời mắt không lâu, người hắn thích lại bị đe dọa, bắt nạt.
Hắn vừa xuất hiện, khí tràng liền ép cho những nữ sinh bên cạnh Lâm Yên Nhi dồn dập cúi đầu, tất cả đều sợ bị hắn ghi nhớ.
Quả không hổ là thiên tài bậc nhất của hoàng thất.
Mà nhìn thấy hoảng tử đến, Hạ Thi Vũ lập tức khuôn mặt sáng ngời, vừa mới uể oải, run sợ quét sạch sành sanh.
Bởi vì nàng biết, bản thân được cứu rồi!