Chương 18: Trong Khoảnh Khắc Sinh Tử!
“Câm miệng!...” Lý Thần hét lớn.
Lâm Yên Nhi vốn đang khóc liền bị giật mình ngừng lại, nàng có chút không tin nhìn lên Lý Thần, nàng không thể nào tưởng tượng được, một người vốn luôn điềm đạm như hắn lại sẽ mở miệng mắng người.
“Võ đạo của ta... Không cho phép ta... Đến cả một nữ nhân cũng không cứu nổi!” Lý Thần một mặt nghiêm túc, lớn tiếng nói.
“Ngươi!...” Nghe vậy, Lâm Yên Nhi liền nghẹn họng, muốn nói cái gì, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể nói ra được, cuối cùng, chỉ có thể yên lặng cúi đầu xuống, nước mắt chảy dài.
Lúc này, trong lòng nàng thật sự rất cảm động, nàng chợt nghĩ: ‘Nếu như cuối cùng phải c·hết... Vậy c·hết cùng hắn cũng không phải là quá tệ!’
Trong lúc nhất thời, hai người liền lâm vào tuyệt đối im ắng, chỉ có tiếng gió núi bên tai rít gào.
“Phụt!...” Chợt, Lý Thần miệng phun ra một ngụm nghịch huyết, cả kinh đến Lâm Yên Nhi lập tức ngẩng đầu lên.
“Lý Thần!...” Nàng cả kinh hô lên, cũng không phát hiện bản thân trong lúc bất tri bất giác vậy mà lại gọi thẳng tên húy của đối phương.
Lý Thần nghe thấy tiếng gọi của nàng, nhưng hắn trong lúc này đã không còn sức để đáp lại, hắn chỉ cảm thấy hai mắt mờ dần, mí mắt trĩu nặng, cuối cùng, liền bị bóng tối bao phủ, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Nhưng, một tia ý chí cuối cùng để hắn một mực không hề buông lỏng tay.
“Lý Thần, Lý Thần! Ngươi làm sao vậy? Nhanh tỉnh lại a!” Nhìn thấy Lý Thần bất chợt lâm vào hôn mê, Lâm Yên Nhi lập tức liên tục gọi lớn, muốn đánh thức hắn tỉnh lại.
Chỉ là, mặc cho nàng cố gắng gọi lớn đến mức nào, hắn từ đầu tới cuối vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nàng lúc này, khắp khuôn mặt nhuộm đầy tiên huyết của Lý Thần, bộ dáng cực kỳ thê thảm, thế nhưng, nàng không để ý chút nào, vẫn liên tục gọi lớn cố gắng đánh thức hắn.
Cuối cùng, thấy mãi mà Lý Thần vẫn không thanh tỉnh, nàng liền tuyệt vọng, hai hàng nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra.
“Chẳng lẽ, hai người bọn ta, thật sự sẽ phải c·hết tại đây sao?!” Nàng tuyệt vọng, giọng nỉ non.
Dẫu vậy, trong lòng nàng vẫn tràn đầy cảm giác ấm áp, bởi vì, cho dù là lâm vào hôn mê, thì Lý Thần vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, tuyệt đối không buông tay.
Như vậy cũng đủ để thấy được người đàn ông trước mắt này, không những ý chí kiên định, mà còn nói được làm được, cho dù là tình huống tuyệt vọng như thế nào, cũng tuyệt đối không bỏ rơi nàng.
Được c·hết cùng với một người như hắn, nàng cũng không tính là ủy khuất!
Mấy phút sau, dường như là đã chấp nhận số mệnh, Lâm Yên Nhi cũng không tiếp tục làm ra giãy giụa, nàng cúi đầu xuống, nhắm mắt lại hồi tưởng lại những ký ức tốt đẹp của mình, dù là bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng “Răng rắc” của cành cây cũng không để ý.
Gần mười phút sau, “rắc rắc rắc rắc...” Tiếng cành cây gãy phát ra dồn dập, cuối cùng, “rắc”một tiếng, thân cây cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng mà gãy lìa, hai người cũng theo đó mà rơi xuống.
Thấy cảnh này, Lâm Yên Nhi chỉ là bất ngờ mở lớn mắt, khuôn mặt nàng lại không có vẻ gì là sợ hãi, bởi vì, nàng tử ý đã quyết!
Nàng mỉm cười nhìn về phía người nam nhân cho đến tận lúc này vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:
“Lý Thần! Nếu như có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói rồi, nàng mỉm cười nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng, cuộc đời nàng đến đây cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng, rơi xuống khoảng hơn trăm trượng, Lý Thần đột ngột mở mắt ra.
Nhìn thấy bản thân đang rơi xuống, không chút do dự, hắn dùng sức kéo lên Lâm Yên Nhi, ôm chặt nàng vào lòng, sau đó vận khởi lên chân khí hình thành hộ tráo bảo vệ lấy hai người.
Bị bất ngờ ôm vào lòng, Lâm Yên Nhi vốn tử ý đã quyết liền bị bất ngờ, nàng chợt mở mắt, ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt kiên nghị của Lý Thần.
“Lý Thần!” Giống như trở về từ cõi c·hết, nàng vui mừng nói.
Nàng không nghi ngờ chút nào lúc này liệu hắn có thế cứu được cả hai hay không, dường như trong lòng nàng, không gì mà nam nhân trước mắt này không làm được vậy.
Chỉ chốc lát, “Ùm!~...” Hộ tráo cùng mặt nước v·a c·hạm, nhất thời, một cột nước cao đến cả chục trượng bắn lên không trung, sau đó, hóa thành vô số hạt nước nhỏ tán phát ra xung quanh, rơi xuống.
Một lúc sau, Lâm Yên Nhi ôm lấy Lý Thần đồng thời nổi lên, hô hấp lấy tươi mới không khí, nàng quay sang nhìn Lý Thần.
“Lý Thần!...” Nhìn thấy hắn lần nữa lâm vào hôn mê, nàng không nhịn được mà hô lớn.
Chợt, lấy lại tinh thần, nàng nhận ra lúc này không phải là lúc hô to, gọi nhỏ.
Nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, nàng nhanh chóng làm ra quyết định. ‘trước tiên vẫn phải lên bờ rồi tính.’
Hồ nước kéo dài đến tận chân vách núi, rộng chừng trăm mét, xung quanh có cây cối che lấp, bờ gần nhất khoảng chừng chục mét.
Nàng nhanh chóng mang theo Lý Thần bơi đến bờ gần nhất.
Sau khi lên bờ, nàng liền đặt hắn xuống, sau đó, vô cùng lo lắng mà liên tục dùng hai tay lay gọi hắn:
“Lý Thần, Lý Thần! Ngươi nhanh tỉnh lại a!...”
Nàng lúc này vô cùng lo lắng, tâm loạn như ma, sợ rằng Lý Thần bị đuối nước.
Chỉ là, nàng không biết rằng, thân thể thần ma có thể tự động hấp thu thiên địa nguyên khí, đây cũng là một loại dưỡng khí, cho nên, không thể có chuyện bị c·hết ngạt được.
Nhưng nàng lại không biết những điều này, lúc này, trong lòng nàng chỉ có vô tận lo lắng.
Chợt, nàng trong lòng hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, cúi đầu xuống đồng thời nhắm mắt lại, muốn vì Lý Thần làm hô hấp nhân tạo.
Ngay lúc môi anh đào của nàng sắp chạm vào miệng của Lý Thần, đột nhiên, một bàn tay lớn chen ngang vào giữa, ngăn cảnh hành động tiếp theo của nàng.
Nàng chợt mở mắt, chỉ thấy, Lý Thần đang mặt không b·iểu t·ình nhìn nàng, nàng lập tức đứng hình, mặt đỏ tới mang tai, cả người giống như là bóc khói.
Nàng xấu hổ bật người dậy, hai tay không ngừng quơ quơ, vội vàng giải thích:
“Lý... Lý đại ca! Không phải là như ngươi nghĩ đâu! Ta chỉ là muốn hô hấp nhân tạo cho ngươi mà thôi! Không hề có ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi a!”
“Vậy thì đa tạ Lâm cô nương rồi!” Lý Thần thanh âm đạm mạc nói.
“Lý đại ca! Ngươi tin ta?” Nghe vậy, Lâm Yên Nhi liền có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ta không cho rằng một hoàng hoa khuê nữ giống như ngươi, sẽ tùy tiện có cử chỉ thân mật với nam nhân.” Lý Thần giọng khẳng định đáp lại.
“Cảm... Cảm ơn!” Lâm Yên Nhi vui mừng cúi đầu, giọng lí nhí, hiển nhiên, nàng vẫn còn đang rất xấu hổ...
Nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, Lý Thần đối với Lâm Yên Nhi nói:
“Nơi này cũng không an toàn, phiền ngươi đưa ta đến chỗ nào kín đáo hơn, ta muốn trước nghỉ ngơi một chút.”
Hắn lúc này toàn thân vô lực, ngay cả nói chuyện cũng khó, chỉ có thể ủy khuất Lâm Yên Nhi mang hắn đi mà thôi.
“A! A được! Ta lập tức cõng ngươi đi đây.” Mặc dù cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng Lâm Yên Nhi cũng lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu.
Nàng có chút chật vật đỡ lên Lý Thần, sau đó cõng hắn nhanh chóng rời đi, đối với một địa tỏa tầng ba như nàng, cõng một người di chuyển là không có bao nhiêu gánh nặng.
Được Lâm Yên Nhi cõng ở trên lưng, Lý Thần mí mắt trĩu nặng, nhất thời th·iếp đi, mặc cho Lâm Yên Nhi mang theo hắn di chuyển, hắn lúc này chỉ là quá độ mệt mỏi mà th·iếp đi mà thôi.
--------------------
Tại kinh thành ma tộc!
Bên trong bí cảnh của hoàng thất, một toà cung điện rộng rãi tọa lạc ở nơi này.
Một người nam tử trung niên ma tộc đang nhàn nhã uống trà dưới đình viện ở giữa hồ nước.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt lại mang theo chút t·ang t·hương, lộ rõ cảm giác trải qua vô vàn thế sự.
Hắn mặc đạm sắc áo bào mộc mạc, đơn sơ, không hiển phú quý, nhìn có chút giống một lão nhân đang dưỡng sinh.
Chỉ nhìn bề ngoài, hiếm ai có thể tưởng tượng được đây lại là cột trụ chống trời của hoàng thất ma tộc, Nhâm Trường Sinh.
Lúc này, bên ngoài đình viện một vị nam tử trung niên khác đang nhanh chân đi tới.
Người đến thân mặc hoàng bào, đầu đội kim sắc kim quan, trâm vàng xuyên qua, quý khí cực kỳ, rõ ràng, chính là hoàng đế của ma quốc, Nhâm Kiến An.
Nhìn kỹ, người này, khuôn mặt có vài phần tương tự người trước.
“Tằng tôn Nhâm Kiến An xin bái kiến lão tổ!” Vừa đi vào trong đình viện, hắn liền lập tức chắp tay cúi đầu thi lễ.
Nhâm Trường Sinh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngoảnh đầu nhìn lại, mỉm cười nói:
“Bệ hạ không ở tại ngự thư phòng duyệt tấu chương, lại chạy tới đây tìm bộ xương già này làm gì?”
“Bẩm lão tổ! Là có chuyện gấp liên quan tới đại tông sư, muốn xin ý kiến của ngài!”
“Ồ?!... Nói đi!”
Đạt được cho phép, lúc này Nhâm Kiến An mới từ tốn nói:
“Chuyện là, Ngọc thị nhất tộc đại tông sư, Ngọc Tranh Phù bị g·iết tại sa mạc Táng Cựu, hiện tại ba vị đại tông sư Đới Nghiêm, Phó Hành và Cát Mễ đang tiến hành truy bắt h·ung t·hủ.”
“Vừa mới, Phó Hành trở về, mang theo một đạo khí tức của h·ung t·hủ, muốn chúng ta dùng Trắc Thiên Giám đến định vị vị trí của h·ung t·hủ.”
“Ta nhất thời không quyết định được, chỉ có thể đến hỏi ý kiến của ngài.”
Nghe vậy, Nhâm Trường Sinh có chút trầm ngâm, nhấp một ngụm trà, một lúc sau, hắn mới lên tiếng nói:
“Ma Độc đại tông sư vẫn lạc, thật sự là đáng tiếc! Nhưng Trắc Thiên Giám là chí bảo của hoàng thất, dùng để định vị một vị ‘đại tông sư’ sẽ tốn rất nhiều tài nguyên.”
“Thế này đi! Bệ hạ trở về hạ một chiếu chỉ, yêu cầu Ngọc thị nhất tộc bỏ ra toàn bộ chi phí để khởi động chí bảo, ừm... chi phí này đương nhiên không thể thiếu thù lao của chúng ta, bệ hạ xem đó mà làm.”
“Còn nữa! Ngọc thị nhất tộc đã mất đi đại tông sư, thiết nghĩ, sẽ khó bảo toàn được tộc địa, để tránh phân tranh không cần thiết khiến cho các con dân lầm than, vẫn là nên để cho hoàng tộc trước giúp đỡ tiếp quản một phần đi.”
Nhâm Kiến An lập tức hai mắt sáng lên, vội vàng thi lễ:
“Tằng tôn hiểu rồi, đa tạ lão tổ đã giúp đỡ! Vậy, tằng tôn xin phép cáo lui.”
“Ừm! Đi đi...” Nhâm Trường Sinh nhẹ gật đầu, sau đó phất phất tay đuổi khách.
Cả hai người lúc này trong lòng đều rất rõ ràng, sau loạt hành động lần này, Ngọc thị nhất tộc suy bại là kết cục đã định!
Hoàng tộc mà! Luôn luôn không thích nhất chính là nhân tố không thể khống, có cơ hội, đương nhiên không ngại đạp nó một chân!