Chương 17: Cố Chấp!
“Đây là?!” Bị nhốt vào bên trong Vô Gian giới, Ngọc Chuẩn Đồ ngay trước tiên liền bay chéo ra xa vài chục dặm muốn tìm tòi hư thực của thế giới này, nhưng để cho hắn thất vọng là, đập vào mắt là vô cùng vô tận đại địa, không có điểm cuối.
Lý Thần không có ngăn cản hành vi dò xét của hắn, lắc đầu nói:
“Vô ích!... Đây là Vô Gian giới, được tạo nên từ một ý niệm của ta, nhất niệm hóa vạn niệm, vạn niệm hóa nhất giới.”
“Giới này vô cùng vô tận, dù cho ngươi có phi hành cả năm trời cũng không thể nào chạm đến điểm cuối.”
“Hơn nữa dù bên trong này trôi qua bao nhiêu thời gian thì ở bên ngoài cũng chỉ là thời gian một cái ý niệm mà thôi!”
“Muốn thoát ra, trừ khi là ngươi có cảnh giới cao hơn ta, nếu không thì chỉ có thể đánh bại ta.”
“Ngươi vậy mà lại có pháp thuật bậc này?!” Ngọc Chuẩn Đồ cũng không lại tiếp tục làm vô vị thăm dò, hắn bất đắc dĩ thốt lên:
“Thật sự là, khiến cho người ta kinh ngạc! Thủ đoạn bậc này có khác gì là khai thiên tích địa?”
“Quá khen!” Lý Thần mỉm cười, tế ra trường thương. “Tiếp theo để ta kiến thức thủ đoạn của các hạ đi!...”
Phải nói thêm là, hiện tại, hai người đang ở cách xa nhau vài chục dặm, cho nên đều đang dùng chân khí truyền âm, nếu không chỉ với tốc độ của âm thanh thì độ trễ quá lớn, không thể giao tiếp bình thường được...
“Như ý ngươi!...” Biết không thể dễ dàng thoát ra, Ngọc Chuẩn Đồ cũng không nhục chí, hắn lập tức điều động thần ma chi lực tế ra sát chiêu mạnh nhất.
Không phải chỉ là đánh một trận thôi hay sao? Chỉ là một con hổ bị nhổ răng nanh mà thôi, hắn không sợ!
Thần ma chi lực màu tím dâng lên khắp người Cửu Anh, hừng hực như lửa cháy.
Lập tức toàn bộ chín cái đầu mỗi cái đều mở to miệng, bên trong cấp tốc ngưng tụ ra từng đoàn năng lượng màu sắc khác nhau.
Chín cái đầu, chín đoàn năng lượng, chín loại màu sắc, tất cả đều toát ra khí tức hủy thiên diệt địa!
“Gécccc!~...” Tiếng gầm vang lên, Cửu Anh miệng phun ra chín đoàn quang trụ đường kính gần hai mươi mét.
Quang trụ tại phía trước trăm trượng hội tụ lại với nhau, tạo thành một quang trụ cửu sắc đường kính hơn trăm mét, bên trong nó chín loại nguyên tố liên tục luân chuyển bổ sung cho nhau, sinh sôi không ngừng.
Cửu sắc quang hoa chiếu rọi thiên địa, mang theo giống như vô tận lực hủy diệt giáng xuống vị trí của Lý Thần.
Thần thông - Cửu nguyên hối minh!
Nhìn thấy khí tức hủy diệt bên trong một kích này, Lý Thần nhịn không được tấm tắc:
“Lôi đình vờn quanh, băng hỏa cùng tồn tại, quang ám không phân biệt, ngũ hành luân chuyển, tứ nguyên cộng minh, diệu thay, diệu thay!...”
“Chỉ tiếc!... Ngươi không phải là đại tông sư! Uy năng của thần thông này chỉ có hạn!”
Nói, trường thương trong tay cũng động, thần ma chi lực xông thẳng lên trời.
Thần ma chi lực màu đen, đỏ xen lẫn xoay quanh ở trên trường thương, Lý Thần trong nháy mắt đâm ra chín thương, mỗi thương hóa thành một con thần ma chi long, thân rồng được bao phủ bên trong gió lốc, mắt hiện túc sát, thẳng tiến không lùi xông thẳng lên trời.
Võ thần đại đạo - Liên Hoàn Hắc Sát Thương - Cửu long trương phá!
“Ngang!~...” Chín con ma long gào thét, thân thể dài gần trăm trượng liên tục uốn lượn vờn quanh nhau tiến lên.
“Oành!~...” Hai bên công kích trong chớp mắt v·a c·hạm, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, quang hoa nổ bắn chiếu rọi thương khung.
Để cho Ngọc Chuẩn Đồ kinh hãi là, công kích mạnh nhất của hắn lại dễ dàng bị chín đầu ma long liên thủ phá vỡ, thế như tồi khô lạp hủ tiếp tục xông về phía hắn.
“Không thể nào!...” Ngọc Chuẩn Đồ kinh hãi gào thét.
Đối phương ngay cả thần ma chân thân cũng không triệu hoán ra đã có thể g·iết hắn? Đây... Sao có thể?
Nhưng, sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể không tin, hắn muốn ngừng lại công kích chạy trốn, nhưng đã muộn!
Vẻn vẹn chưa tới hai hơi thở chín đầu ma long đã phá vỡ được hoàn toàn công kích của hắn mà đến trước mặt hắn.
Lúc này, chúng nó liền chia ra t·ấn c·ông vào chín cái đầu của Cửu Anh.
Chỉ vừa v·a c·hạm, chín cái đầu liền bị cắn nát, thần ma hoan thân không có một chút sức chống cự nào liền b·ị đ·ánh nát, tan biến.
Không chút nào dừng lại, ma long tiếp tục hướng về phía Ngọc Chuẩn Đồ công kích.
Thấy thế, hắn liền kinh hãi tế ra một đống bảo vật giữ mạng, nhưng vô dụng, tất cả đều dễ dàng bị hóa giải!
“Không!~...” Cuối cùng, hắn chỉ có thể không cam lòng gào thét lên một tiếng, bị một đầu ma long thôn phệ, xoắn nát thành đầy trời sương máu.
Cửu toàn tông sư, Ngọc Chuẩn Đồ thân tử đạo tiêu!...
--------------------
Bên ngoài Vô Gian giới!
Lâm Yên Nhi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trống không trước mặt.
Sau khi ánh sáng kia tán đi, Lý Thần cùng Ngọc Chuẩn Đồ đều theo đó biến mất.
Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì... Chỉ chớp mắt, Lý Thần đã xuất hiện trở lại.
Lâm Yên Nhi lập tức vui mừng tiến lên hỏi:
“Lý đại ca! Vừa nãy ngươi đi đâu vậy? Còn người kia đâu rồi?”
“Hắn c·hết!...” Lý Thần nhàn nhạt trả lời:
“Nơi này không thể ở lại nữa! Đi thôi!...”
“C·hết?!... Ngươi g·iết được thần ma tông sư?” Lâm Yên Nhi kinh ngạc bật thốt lên đồng thời hai tay che miệng.
Lý Thần không tiếp tục giải thích với nàng mà nhanh chóng bế nàng lên sau đó phi hành rời đi.
... ...
Gần bốn phút sau!
Tại vị trí mà hai người Lý Thần vừa ở lúc nãy, đột ngột xuất hiện mấy bóng người.
Ba người trong đó là ba vị “đại tông sư” của ma tộc, theo sau bọn hắn là sáu vị “thần ma tông sư” thuộc hạ.
Cũng chỉ có thần ma mới có thể chạy tới trong thời gian ngắn như vậy mà thôi, phía xa xa đại quân ma tộc cũng đang nhanh chóng chạy tới gần.
“Khốn kiếp!... Chúng ta tới muộn một bước rồi!...” Trong số ba vị “đại tông sư” một đại hán đầu trọc, nắm chặt nắm đấm, giọng không cam lòng.
“Ta liền biết, Ngọc Chuẩn Đồ khẳng định có cách tìm được hung đồ kia, nhưng hắn lại quá tham lam, tự mình chạy tới đây, cuối cùng, đến mạng của mình cũng góp vào... Đúng thật là...” Một nam tử trung niên “đại tông sư” lắc đầu nói.
“Nhưng lần này không phải là không có thu hoạch, ít ra vẫn còn một chút khí tức lưu lại.” Vị “đại tông sư” còn lại, lên tiếng.
Ba vị “đại tông sư” lần lượt là, Đới Nghiêm, Phó Hành và Cát Mễ.
Đới Nghiêm là một đại hán ma tộc đầu trọc, thân hình cơ bắp gồ cao, lông mày xếch ngược, thân mặc thú y vằn báo, bộ dáng nhìn cực kỳ dữ tợn để người không dám tới gần.
Phó Hành thì khuôn mặt lập thể, như đao khắc rìu đục, khoác trên người áo choàng lông chim tựa như vũ sư.
Còn Cát Mễ, hắn là một vị nam tử trung niên anh tuấn, đôi mắt màu nước biển, thân mặc khải giáp màu lam có thêu họa tiếp thanh long uốn lượn, toát lên vẻ bá khí, như chiến thần bước ra từ điển tịch...
Lúc này Cát Mễ lật tay lên, ý niệm khẽ động thi triển pháp thuật.
Pháp Thuật - Trục Tức!
Thần ma chi lực màu lam tức khắc quét qua chiến trường, chỉ chốc lát sau, một đoàn khí thể màu đen đột ngột xuất hiện ở trên tay của hắn.
Hắn mỉm cười lấy ra một viên ngọc châu, đem đoàn khí thể kia phong ấn vào trong đó, sau đó quay người đưa cho phó hành.
“Phó Hành, ngươi trở về một chuyến, nhờ Nhâm hoàng sử dụng Trắc Thiên Giám, định vị đạo khí tức này. Còn bọn ta sẽ ở lại đây tiếp tục truy tìm.”
“Nhưng khởi động Trắc Thiên Giám tốn rất nhiều tài nguyên!” Phó Hành có chút do dự nói:
“Như vậy có cần thiết không? Với lại, chưa chắc Nhâm hoàng đã đồng ý!”
“Sa mạc Táng Cựu quá rộng lớn, chúng ta lại không có ai có pháp thuật truy tung khoảng cách xa, cứ tiếp tục tìm như vậy sẽ chỉ hao tài tốn sức, với lại...” Cát Mễ lắc đầu nói, cuối cùng, hắn mắt hiện lãnh khốc:
“Chuyện quan hệ trọng đại đến ‘đại tông sư’ hắn không muốn cũng bắt hắn phải muốn.”
“Hiểu rồi! Vậy ta đi trước...” Phó Hành lập tức hiểu ý, mang theo ngọc châu hóa thành độn quang rời đi.
--------------------
Ít phút sau, tại khoảng cách mười mấy ngàn dặm bên ngoài, Lý Thần đang mang theo Lâm Yên Nhi cao tốc phi hành.
Đột nhiên, một cảm giác choáng váng ập tới, hắn thân thể khẽ đảo, rơi xuống, không còn có thể duy trì phi hành được nữa.
“A!~...” Lâm Yên Nhi không nhịn được sợ hãi hét lên, từ mấy trăm trượng trên bầu trời rơi xuống thì kết cục chỉ có thể là thịt nát xương tan.
Hai người rơi xuống một vách núi, Lý Thần nhanh chóng một tay nắm lấy tay nàng, một tay liều mạng bám vào vách núi.
Từng lớp đất đá bị bào xuống rơi lả tả, Lâm Yên Nhi lập tức vận khởi lên khí huyết bảo vệ bản thân tránh bị đất đá rơi vào.
Cuối cùng, Lý Thần một tay tóm lấy thân cây mọc ngang ở vách núi mới có thể ngừng lại.
Lúc này, bàn tay phải của hắn đã máu thịt be bét, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhìn lại, vết cào trên vách đá cũng là đỏ tươi một mảnh, rõ ràng, đều là máu từ các đầu ngón tay của hắn lưu lại.
Lâm Yên Nhi nhìn lên phía trên, lại nhìn xuống dưới, phút chốc lâm vào tuyệt vọng.
Phía trên, cao năm, sáu mươi mét mới có thể tới đỉnh, lại một mảnh thẳng tắp không có chỗ bám, nàng là lên không được.
Phía dưới, ngược lại là có một ốc đảo, nhưng không cần nhắc tới cũng được, từ cao vài trăm trượng rơi xuống cũng chẳng khác gì là rơi trên đá cứng, vẫn như cũ là thịt nát xương tan.
Từng đợt gió mạnh thổi qua, thân cây liên tục lắc lư, liên tục phát ra tiếng “Két... Két!...” Khiến cho tâm thần của Lâm Yên Nhi sợ hãi không thôi.
Hiển nhiên, mặc dù thân cây dẻo dai, nhưng lại hoàn toàn không thể chịu nổi sức nặng của hai người.
“Lý đại ca! Ngươi nhanh buông tay, mặc kệ ta! Như vậy thì ngươi mới có thể sống!” Lâm Yên Nhi trong lòng hạ quyết tâm, nói ra.
Nàng mặc dù không muốn c·hết nhưng đến tình cảnh này, nàng không muốn bởi vì mình liên lụi mà Lý Thần cũng không thể sống.
Nhưng, Lý Thần lại không để ý tới lời của nàng, bàn tay hắn vẫn một mực nắm chặt chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
“Ngươi!...” Lâm Yên Nhi trong lòng lúc này mặc dù rất cảm động, nhưng càng là như vậy, nàng càng không muốn hắn bị nàng liên lụi.
Nàng cắn chặt hàm răng, mắt hiện quyết tuyệt chi ý, lấy ra chủi thủ, đâm mạnh vào bàn tay của Lý Thần.
“Buông tay!...” Nàng hét lớn, chủi thủ đâm vào, máu tươi rỉ xuống, nhưng, Lý Thần vẫn không hề buông tay.
Thấy này, nàng liền rút ra chủi thủ, tiếp tục dâm xuống liên tục mấy nhát, vừa đâm vừa gào thét:
“Buông tay!... Ngươi buông tay cho ta a!...”
Máu tươi bắn ra tung tóe, nhiễm đỏ cả một mặt Lâm Yên Nhi, nhưng, Lý Thần vẫn mặt không b·iểu t·ình nhìn nàng, bàn tay từ đầu tới cuối vẫn như cũ nắm chặt.
Giống như, người đang bị dao đâm không phải là hắn vậy.
“Vì sao?!... Vì sao ngươi lại cố chấp như vậy?!...” Cuối cùng, bàn tay nàng run rẩy, chủi thủ cũng bất lực mà rơi xuống, nàng không nhịn được mà nước mắt chảy ra, òa lên khóc:
“Aaaa!...Rõ ràng!... Rõ ràng, ta đã nhường cơ hội sống cho ngươi, vì sao?... Vì sao ngươi còn cố chấp như vậy?Aaaa!...”
Lâm Yên Nhi khóc như lê hoa vũ đái, để cho người thấy mà thương!
Dẫu vậy, Lý Thần vẫn mặt không b·iểu t·ình nhìn xuống, nhìn Lâm Yên Nhi, lại nhìn v·ết t·hương ở trên tay mình, hắn có chút bất đắc dĩ.
Bình thường, cơ thể thần ma là cứng rắn vô cùng, cho dù hắn có đứng một chỗ cho Lâm Yên Nhi chém thì cũng không thể nào để lại được một chút dấu vết gì.
Nhưng hiện tại, sau khi bị kịch độc làm suy yếu, lại vận công quá độ, khiến cho dư độc cùng nội thương bạo phát, nên cơ thể hắn đã suy yếu đến cực điểm.
Bây giờ, đến cả một địa tỏa võ giả cũng có thể dễ dàng làm tổn thương hắn, thật sự là... Không còn gì để nói!...