Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 16: Nhất Niệm Hóa Vô Gian




Chương 16: Nhất Niệm Hóa Vô Gian

Ánh trăng chiếu rọi, một nam tử để mình trần, đối diện là một vị mỹ nhân, nếu không có v·ết t·hương đang sưng tấy ở trên vai của nam tử, thì quả thật sẽ dễ dàng khiến cho người hiểu lầm!

“Lâm cô nương! Có thể giúp ta xử lý v·ết t·hương một chút sao?” Lý Thần nhìn Lâm Yên Nhi, nhẹ giọng nói.

“A!?... Được! Ta liền giúp ngươi ngay đây” Lâm Yên Nhi nhất thời sững sỡ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục.

Nàng đi vòng ra sau lưng Lý Thần, sau khi nhẹ nhàng ngồi xuống, liền lấy ra dao găm từ trong nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng thay hắn cắt bỏ phần thịt đã bị nhiễm độc đến hoại tử.

Nạp giới này lúc trước là bị bọn buôn người lấy đi, sau khi g·iết bọn chúng, Lý Thần đã trả lại cho nàng lúc đang đi đường...

Từng nhát dao đi xuống là một phần thịt thối cùng máu độc rơi xuống, máu độc rơi xuống giống như là axit ăn mòn mặt đất phát ra tiếng “xèo xèo...” đồng thời bốc lên khói xanh, đủ để thấy độc tính mãnh liệt đến dường nào.

Nàng vừa cẩn thận từng ly từng tí loại bỏ thịt thối vừa liếc mắt nhìn xem biểu cảm của Lý Thần.

Mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn, nhưng như vậy cũng đủ để nàng nhận biết được b·iểu t·ình của hắn.

Để cho nàng kinh ngạc là, cái mà người ta thường nói là đau cắt da cắt thịt, ở trên mặt hắn lại chẳng nhìn thấy một chút b·iểu t·ình nào, ngay cả một cái nháy mắt cũng không, dường như người đang bị cạo xương róc thịt không phải là hắn vậy.

‘Chẳng trách hắn lại có thể trở thành một cường giả khi còn rất trẻ như vậy!’ Lâm Yên Nhi thầm nghĩ:

‘So sánh với hắn, cái gọi là thiên kiêu ở học viện cũng chẳng là gì!’

Lúc này, lần đầu tiên sự tự tin của Lâm Yên Nhi sinh ra dao động, trước kia, cho dù là sau khi b·ị đ·ánh bại trên lôi đài nàng cũng vẫn không cảm thấy mình yếu kém.

Nhưng hiện tại, đối mặt với Lý Thần, nàng lại không dậy nổi sự tự tin của một thiên kiêu trẻ tuổi.

“A!?” Đột nhiên nhìn thấy cái gì, nàng khẽ kêu lên một tiếng.

Hóa ra sau khi loại bỏ hết phần thịt bị hoại tử, thì vẫn còn một phần độc bám rễ sâu ở bên dưới, nàng liền vội vàng nói:

“Lý đại ca! Vẫn còn có một phần độc bám rễ sâu ở bên trong, nếu như cưỡng ép khoét sâu xuống sợ sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể, nhưng nếu để như thế thì độc tính sẽ có thể tái phát bất cứ lúc nào.”

“Độc căn vẫn bám sâu như vậy sao?” Lý Thần bất đắc dĩ lắc đầu. “Được rồi! Cảm phiền cô nương...”

Hắn vốn muốn bảo Lâm Yên Nhi lui ra để hắn tiếp tục vận công thêm một lúc loại bỏ độc căn, nhưng chợt một cảm giác kỳ lạ ở trên vai, chính xác là từ miệng v·ết t·hương truyền đến, khiến cho hắn lời nói chợt ngừng.

Hóa ra Lâm Yên Nhi đã tự tác chủ trương dùng miệng hút c·hất đ·ộc ra ngoài.

Nàng đã dùng khí huyết bảo vệ miệng nên cũng không sợ c·hất đ·ộc đã suy yếu này ăn mòn da thịt.

Cảm giác mềm mại cùng thoải mái truyền đến, để cho Lý Thần nhất thời biết được cái gì gọi là “môi ngọc mỹ nhân!”.

Bao nhiêu năm sống ở trên đời này, đây chính là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Dẫu vậy, hắn cũng chỉ hơi chậm rãi mở mắt ra, mặt không chút b·iểu t·ình, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại mặc kệ mọi việc tiếp tục diễn ra mà không hề đắm chìm ở trong đó.

Mà Lâm Yên Nhi thì lại không phát hiện ra rằng, bản thân trong lúc bất tri bất giác đã một tay nắm chặt lấy cánh tay đầy rắn chắc của chàng trai trước mặt, dường như làm như làm như vậy sẽ khiến cho nàng cảm thấy an tâm hơn vậy.

... ...

Ít phút sau!



Lâm Yên Nhi rắc lên v·ết t·hương của Lý Thần “giải độc tán” mà hắn đưa cho, lại lấy ra băng gạc, nhẹ nhàng băng bó cho hắn.

Lúc này, dường như là nghĩ tới điều gì, nàng mới nhẹ giọng hỏi:

“Lý đại ca! Ta có thể hỏi ngươi, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ như ngươi sao?”

“Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ?” Lý Thần dường như không bất ngờ chút nào, nhẹ giọng đáp:

“Cái này đơn giản... Ngươi chỉ cần g·iết hết những kẻ cản đường ngươi là được!”

“Giết người!...” Lâm Yên Nhi đôi mắt đẹp hiện đầy kinh ngạc, miệng lắp bắp:

“Không... Không còn cách nào khác nữa sao?”

“Còn cách nào khác nữa hay không thì ta không biết!” Lý Thần lạnh nhạt trả lời:

“Nhưng đấy chính là nguyên tắc làm việc của ta, ta chỉ biết rằng nhờ vậy mà ta đã trở nên mạnh mẽ!”

Nghe vậy Lâm Yên Nhi liền cúi đầu xuống, tiếp tục vì hắn băng bó v·ết t·hương, một lúc sau mới cẩn thận nói:

“Huynh đúng là rất mạnh mẽ!... Nhưng, huynh có hạnh phúc không?...”

Dường như bị nói trúng tim đen, hắn lần nữa mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tinh nguyệt sáng lạng, cuối cùng hắn lại đột nhiên nói lên một chuyện không liên quan:

“Nơi này cách Tu Úc thành cũng không xa! Ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới đó, sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi!...”

Một câu nói không liên quan, nhưng cũng kết thúc câu chuyện của hai người!

Lâm Yên Nhi bị bất ngờ, hơi há miệng, nàng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu yên lặng không nói, tiếp tục công việc băng bó của mình.

Hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cuối cùng rồi sẽ có lúc rời đi, hắn làm như vậy cũng chẳng có gì sai cả, dù sao... Quan hệ giữa hai người cũng chỉ là một trận giao dịch mà thôi.

Mà, mặc kệ nàng cảm thấy thế nào, tinh nguyệt trên bầu trời vẫn như cũ chiếu sáng lấp lánh, đẹp nhưng lại vô tình.

Lúc này, sa mạc Táng Cựu lại lộ ra vô cùng yên bình, không giống chút nào dáng vẻ khắc nghiệt ăn người của nó lúc ban ngày!

Nhưng! Một cỗ sát cơ kinh khủng đang âm thầm lan tỏa, tựa như hung thú đang giấu đi nanh vuốt, rình rập con mồi ở trong đêm tối vậy.

Hết thảy đều báo hiệu rằng, nơi này... Sẽ không chút nào yên bình đối với hai người!

... ...

Ngày hôm sau, gần 5h sáng, khi nhật quang còn chưa ló dạng, Lý Thần đang ngồi thiền chợt mở mắt nhìn lên bầu trời.

Bên cạnh hắn, Lâm Yên Nhi vẫn đang yên giấc nồng, đã nhiều ngày rồi đây là lần đầu tiên nàng được ngủ một giấc yên bình như vậy.

Lý Thần không có ý định đánh thức nàng, hắn chỉ chăm chú nhìn về một phương hướng trên bầu trời.

Nơi đó... Một cỗ sát cơ đang cấp tốc dâng lên!

Chợt! Tia sáng lóe lên, khoảng cách hơn chục dặm trên bầu trời, một hỏa trụ khổng lồ lấy tốc dộ vượt qua mấy chục lần vận tốc âm thanh giáng xuống vị trí của Lý Thần.



“Oành!~...” Hỏa trụ cùng hộ tráo v·a c·hạm phát ra âm thanh chấn động trời đất, đại địa cũng vì đó mà lắc lư không ngừng.

Dư ba quét sạch phương viên hơn năm mươi dặm, rõ ràng đây là một đòn càn quét địa hình.

Hỏa trụ tán đi, để lại trên mặt đất là lửa cháy hừng hực cùng với đầy đất thủy tinh, hẻm núi cũng đã biến mất, lưu lại là một hố đất rộng hơn năm mươi dặm.

Lâm Yên Nhi đang say giấc cũng lập tức bị âm thanh kia làm cho bừng tỉnh.

“Chuyện gì?!...” Nàng giật mình giật bắn dậy đồng thời mở to mắt, đập vào mắt nàng là một cảnh tượng tựa như luyện ngục.

“Đây!... Đây là?...” Lâm Yên Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, nàng không tài nào tưởng tượng nổi, cao hơn trăm trượng hẻm núi vì sao bỗng nhiên biến thành cái dạng này?

Đại não nàng nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho trì trệ!

Lý Thần không có tâm tư giải thích cho nàng, hắn vẫn chỉ nhìn chăm chú lên bầu trời.

Lúc này, một bóng người cấp tốc từ trên trời giáng xuống nơi này, bóng người đến gần khoảng cách hơn hai trăm trượng thì dừng lại, hư lập ở trên cao không trăm trượng.

“Hahaha! Quả nhiên các ngươi trốn ở đây!...” Người kia ngửa mặt lên trời cười to một cách hưng phấn.

Người đến là một nam tử trung niên ma tộc, thân mặc khôi giáp, khuôn mặt như đao khắc rìu đục.

Lúc này nam tử trung niên đã hiện hóa ra bản thể thần ma... Rõ ràng, chiêu thức vừa nãy là thần thông của thần ma này.

Bản thể thần ma của hắn là một con cự xà chín đầu, tứ chi nanh vuốt hiển thị rõ sự sắc bén cùng sát cơ.

Để so sánh, thì nó giống như là Hydra trong thần thoại Hy Lạp vậy.

Thần ma hoan thân - Cửu Anh.

Cửu Anh thần ma tính công phạt cực mạnh, chín cái đầu của nó, mỗi cái có thể phát ra một loại công kích nguyên tố.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, quang, ám, phong, lôi nó không thiếu một hệ gì!

Hơn nữa nó còn sở hữu sinh mệnh lực cực kỳ biến thái, không cùng lúc diệt đi chín cái đầu, nó liền không c·hết, mà còn có thể nhanh chóng mọc lại đầu mới...

“Thần!... Thần ma!?...” Lâm Yên Nhi nghẹn họng nhìn trân trối lên bầu trời, nàng từng nghe nói qua thần ma tông sư có thể hiển hóa ra bản thể thần ma.

Hiện tại, tình cảnh trước mắt, không phải là thần ma thì còn là gì?

Mặc dù thần ma này thân thể hơi có vẻ hư ảo, có lẽ là thần ma nhất cảnh “tông sư” nhưng đây cũng là thần ma a!

Nàng không hiểu là bản thân đã làm điều gì, lại trêu chọc đến đại năng bậc này!

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thần, hai mắt nàng mở lớn tràn ngập nhiều không thể tin!

Lý Thần không nói gì, hắn yên lặng tán đi hộ tráo, nhẹ nhàng đứng lên, nghi hoặc nói:

“Ta có điều không hiểu! Ngươi đã biết chính xác vị trí của ta vì sao còn dùng tới chiêu thức phạm vi lớn như thế?”

“Bản đại gia thích gây ra động tĩnh lớn để cho đại bộ đội chú ý tới không được sao?” Người kia ngạo nghễ đáp lời.



“Ra vậy!” Lý Thần cũng không bị thái độ của đối phương làm cho tức giận, hắn chắp tay:

“Tại hạ Lý Thần, xin ra mắt các hạ!”

“Hắc Dạ đại tông sư Lý Thần? Nghe danh đã lâu!” Nam tử trung niên hơi có chút bất ngờ, sau đó cũng chắp tay đáp lễ:

“Cửu Toàn tông sư, Ngọc Chuẩn Đồ hân hạnh được gặp mặt!”

“Ngươi là tộc nhân của Ngọc Tranh Phù? Ngươi đến đây là để trả thù cho nàng?”

“Đúng vậy, mà cũng không đúng vậy!”

“Hả?!” Lý Thần có chút bất ngờ. “Xin chỉ giáo cho!”

Dường như gợi lên hứng thú nói chuyện, Ngọc Chuẩn Đồ liền kiên nhẫn giải thích:

“Đúng, là bởi vì ta đích xác là tộc nhân của nàng, không đúng, là bởi vì ta không phải đến để trả thù cho nàng, ngược lại, ta còn muốn cảm ơn ngươi đây.”

“Giết rất tốt, g·iết rất hay! Nàng c·hết được tốt lắm! Nàng c·hết, thì tài nguyên của toàn tộc mới rơi vào trên đầu ta, ta mới có thể chứng được ‘đại tông sư’ cảnh giới!”

“Đại đạo thật vô tình!...” Lý Thần lắc đầu than nhẹ. “Chỉ là... Có vẻ như các hạ không có ý định buông tha cho ta!?”

“Ta là đại tông sư, các hạ lấy đâu ra tự tin đến đây vậy?”

“Hahaha!...” Ngọc Chuẩn Đồ cũng không phủ định, hắn cười lớn đáp:

“Nếu như là ngươi lúc toàn thịnh, ta đương nhiên có bao xa liền trốn bấy xa, nhưng hiện tại, ngươi đã bị trọng thương, còn có thể hiển hóa thần ma chân thân được hay không cũng là một vấn đề.”

“Ngươi!... Còn lại bao nhiêu thành thực lực? Giết ngươi, ta không những nổi danh vì nghịch phạt đại tông sư, mà còn đạt được tất cả những thứ trên người ngươi, bao gồm cả đồ của Ngọc Tranh Phù.”

“Cớ sao mà không làm?”

“Hơn nữa, đại quân ma tộc cũng sắp tới đây, cho dù đánh không lại ngươi thì ta cũng có thể kéo dài thời gian chờ viện binh, ta có gì phải sợ?”

“Các hạ ngược lại là nhắc nhở ta!” Lý Thần nghe vậy liền mỉm cười lắc đầu:

“Đúng là cần phải g·iết ngươi thật nhanh, trước khi đại quân ma tộc đến!...”

Nói, không đợi Ngọc Chuẩn Đồ nói tiếp cái gì, hắn đưa tay lên trước người, một quả cầu tinh vân đường kính nửa thước đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay.

Tinh vân là một khối cầu thần ma chi lực màu đen, đỏ xen lẫn lưu chuyển, phía ngoài có vành đai tiểu hành tinh bàng bạc không ngừng xoay tròn.

Tinh vân vừa ra, trong lòng Ngọc Chuẩn Đồ lập tức dân lên còi báo động, hắn muốn quay người chạy trốn... Nhưng không kịp!

Lý Thần cười gằn, phát lực... Lập tức, tinh vân bộc phát ra ánh sáng màu đen đỏ chói lòa, cấp tốc nở rộng giống như một v·ụ n·ổ siêu tân tinh, tức khắc bao phủ phương viên mấy chục dặm.

Chỗ bị tinh vân quét qua, địa hình cùng với không gian đều bị thay đổi.

Định thần nhìn lại, sa mạc Táng Cựu đã biến mất, một thế giới khác vô cùng rộng lớn được thay vào đó, đại địa bằng phẳng, phía trên bầu trời treo cao một vòng huyết nguyệt vô cùng to lớn, tựa như đang ở ngay sát bên vậy.

Huyết nguyệt chiếu xuống đại địa, khiến cho mặt đất cùng không gian giống như bị nhuộm đỏ... Một thế giới thật sự tà dị!...

Nhất niệm hiện tạo hóa, Chưởng trung vận sơn hà.

Ma la đại đạo - Lục Dục Tâm Ma Quyết - Ý dục, nhất niệm hóa vô gian!