Chương 15: Trả Đạo Cho Thiên!
Tại vị trí ẩn nấp, Ngọc Tranh Phù sắc mặt trắng bạch thu liễm hết khí tức toàn thân, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chợt, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên báo động.
Mặc dù nàng chỉ thấy rõ được khoảng cách mười dặm, nhưng tại trong cảm giác của nàng, Lý Thần đang cao tốc di động hướng về vị trí này.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng hoảng hốt bỏ chạy, nhưng cho dù là nàng chạy tới đâu, Lý Thần vẫn như cũ có thể tinh chuẩn đuổi theo.
Biết bản thân đã bị khóa chặt, không lại tiếp tục làm vô vị chạy trốn, nàng dừng lại, Độc Xà cuộn mình bảo vệ nàng ở trung tâm, đồng thời xung quanh nàng dâng lên hơn trăm mét độc chướng.
Thần thông - Thiên cương độc chướng!
Độc chướng vỏ ngoài chỉ dày hơn một mét, nhưng vòng trong là ngũ hành độc chướng liên tục luân chuyển bổ sung chữa trị cho lớp vỏ ngoài.
Lúc này, tại bên ngoài khoảng cách mười dặm, vô số hắc lôi nở rộ.
“Ngang!~...”
Long ngâm vang lên, kèm theo là tiếng sấm sét “ầm ầm” nổ vang, dày hơn năm mươi mét hắc lôi vượt qua khoảng cách hơn mười dặm đánh thẳng vào độc chướng.
Lôi quang nở rộ, độc chướng giống như tường thủy tinh ầm vang vỡ nát, không hề có chút sức chống cự nào.
Hắc lôi tiếp tục công kích vào người Độc Xà, vẻn vẹn chống lại chưa đến một hơi, cũng ầm vang vỡ nát.
Ngọc Tranh Phù hoảng hốt, vội vàng kích phát bí bảo, cắn răng chống đỡ.
Vài giây sau, lôi quang tán đi, nàng thành công giữ lại được tính mạng, nhưng khắp người đầy vết cháy đen, tàn tạ... Y phục rách nát, xuân quang tiết lộ.
Nàng miệng phun máu tươi, sắc mặt dường như không còn sức sống.
Trúng phải một kích vừa rồi, gần như là đã rút cạn hết sinh lực của nàng, khắp người nàng lộ ra uể oải, mệt mỏi, không còn có phong thái của một mỹ nhân nữ vương lạnh lùng lúc trước nữa.
Liếc mắt nhìn xung quanh.
Thần ma chân thân đã b·ị đ·ánh tan cho nên sương độc đang nhanh chóng tiêu tán.
Ngọc Tranh Phù lập tức vận khởi hết chút sức lực còn lại của mình muốn tiếp tục chạy trốn.
Chợt... Một vòng hắc nhật đường kính một trượng bất ngờ hiện ra bao phủ nàng ở trung tâm.
Thời gian bên trong vòng hắc nhật lập tức bị đông kết, Ngọc Tranh Phù thân thể cứng đờ, biểu lộ trên mặt đọng lại, đôi mắt vô thần không có một tia ánh sáng.
Hắc Dạ Bí Pháp - Quang âm đông kết!
Đây là pháp thuật thiên phú của khí linh Nguyên Đồ mà Lý Thần học được.
Bởi vì là do chính hắn trực tiếp sử dụng chứ không phải khí linh Nguyên Đồ, nên được hắn liệt vào “Hắc Dạ Bí Pháp” để dễ dàng phân biệt.
Pháp này có thể tạo ra một khu vực đặc biệt đông cứng thời không ở bên trong, khiến kẻ địch chỉ có thể giống như thịt cá trên thớt đợi bị làm thịt.
Hơn nữa, khi phát động lại không có dấu hiệu gì, quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị, là thần kỹ trong việc á·m s·át, có khi kẻ địch đến c·hết cũng không hiểu tại sao mình lại c·hết.
Trở lại với diễn biến chính.
Sau khí hắc nhật biến mất, Ngọc Tranh Phù đôi mắt khôi phục thần quang, một đợt đau nhói lập tức dâng lên trong đầu.
Nàng cúi đầu nhìn xuống... Chỉ thấy, lưỡi thương của Lý Thần từ lúc nào đã đâm xuyên qua cơ thể của nàng, huyết dịch lúc này cũng bắt đầu theo miệng v·ết t·hương chảy ra ngoài.
Nàng trừng lớn mắt, không cam lòng nói:
“Tốc độ này... không thể nào!... Không... Là thời gian của ta bị ngừng lại.”
“Đúng là như vậy!” Lý Thần mặt không b·iểu t·ình, thanh âm nhàn nhạt đáp:
“Nhưng! Ngươi biết cũng đã quá muộn!...”
Hắn mắt hiện sát ý, bàn tay cầm trường thương lập tức bóp chặt.
Lập tức, khí linh A Tỵ được triệu hồi.
A Tỵ vừa xuất hiện, liền một tay tóm lấy hồn chỉ trên đầu linh hồn Ngọc Tranh Phù lôi ra khỏi cơ thể, một tay cầm trường đao Huyết Ngục đâm thẳng vào hủy diệt linh hồn của nàng ta.
Huyết Ngục pháp thuật - A Tỵ - A Tỵ thí hồn!
Hư ảnh A Tỵ cao hai trượng, đầu đội hoàng kim vương miện nhiều cánh cực kỳ tráng lệ, ở giữa vương miện có khảm nạm một viên lam ngọc lấp lánh như đại hải.
Nàng thân mang trường y xích sắc được thêu dệt họa tiết hoàng kim, đôi mắt đen tuyền làm nổi bật lên con ngươi màu đỏ, mái tóc đen thẳng dài đến khuỷu chân, xõa tung ở sau lưng.
Nàng, làn da trắng tựa bạch ngọc, quanh thân bao phủ bởi huyết sắc chi khí nhàn nhạt.
Nàng, xinh đẹp mỹ lệ tựa như ánh mặt trời!
Nàng chính là nữ thần cai quản địa ngục, một trong huyết ngục song linh, A Tỵ!...
“Aaaa!~...” Ngọc Tranh Phù bị A Tỵ chém nát linh hồn, đau đớn giày vò khiến linh hồn nàng gào thét lên một cách thảm thiết.
Cuối cùng, hư ảnh A Tỵ biến mất, pháp thuật kết thúc, tàn hồn của Ngọc Tranh Phù cũng trở lại cơ thể.
Nhưng cơ thể nàng lại nhanh chóng trở nên khô héo, già yếu, tựa như toàn bộ sinh lực đã bị rút sạch vậy.
Không!... Không phải tựa như! Mà thật sự là toàn bộ sinh lực của nàng đã bị Huyết Ngục rút cạn thông qua pháp thuật vừa rồi...
“Không những có thể ngưng đọng thời gian, mà còn có thể kéo linh hồn người khác ra khỏi cơ thể để trảm sát!” Ngọc Tranh Phù bất đắc dĩ cười tự diễu, lắc đầu, cuối cùng nàng dùng hết chút sức lực còn lại gằn từng chữ:
“Hắc Dạ đại tông sư!... Ta thua bởi ngươi... Không oan!...”
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, khí đoạn... Sinh cơ đoạn tuyệt!
Thân thể nàng cũng nhanh chóng tan rã biến mất!...
Bị Huyết Ngục rút sạch sinh cơ, tinh huyết nên sau khi c·hết đi, đến cả cơ thể cũng không giữ lại được, tiêu tán trở thành một phần của thiên địa... Cũng có thể xem như là trả đạo cho trời.
Đến nay... Ma Độc đại tông sư Ngọc Tranh Phù chính thức thân tử đạo tiêu, trả đạo cho trời!...
Lý Thần ý niệm khẽ động, đem toàn bộ đồ vật còn sót lại của Ngọc Tranh Phù thu lại, sau đó hóa thành hắc sắc độn quang nhanh chóng rời đi!
--------------------
Trên con đường mòn dẫn tới hẻm núi kia.
Lâm Yên Nhi chán chường ngồi dưới đất vẽ lấy vòng tròn, thỉnh thoảng... Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn xem hộ tráo ở trên đầu.
Hộ tráo bao phủ phương viên hơn mười mét, phía trên có chân khí màu đen lưu chuyển xoay tròn tựa như dòng nước.
Nàng bị Lý Thần nhốt ở đây đã được một lúc.
Vữa nãy, hắn đột nhiên bảo nàng chờ ở đây, hắn đi có chút việc.
Còn không đợi nàng đồng ý thì đã thi triển pháp thuật nhốt nàng tại đây.
Nàng mặc dù không tình nguyện, nhưng ai bảo nàng đánh không lại hắn đây... Nên chỉ có thể ủy khuất chịu bị nhốt.
“Tên kia cũng thật là!... Nói đợi liền bắt ta đợi, cả ngày cứ mang lấy một bộ mặt lạnh, thật sự là không hiểu phong tình chút nào! Đáng đời ngươi độc thân!...” Lâm Yên Nhi giọng oán trách nói thầm.
Đột nhiên, hộ tráo tán đi, ánh nắng gay gắt trên sa mạc tức khắc chiếu vào.
Thấy này, Lâm Yên Nhi lập tức vui mừng quay người đứng lên:
“Lý đại ca, cuối cùng thì ngươi cũng trở về, chuyện của ngươi giải quyết thế nào rồi?”
“A!?...” Lâm Yên Nhi vốn muốn làm ra một bộ dạng vui vẻ đáng yêu để chào đón Lý Thần, nhưng khi nàng nhìn thấy người, thì lại kinh ngạc bật thốt lên đồng thời che miệng lại, lắp bắp nói:
“Lý... Lý đại ca... Ngươi làm sao?...”
Cũng không trách nàng đột nhiên trở nên như thế, bởi vì lúc này Lý Thần khóe miệng có máu tươi chảy xuống, rõ ràng là đã b·ị t·hương.
“Chỉ là một chút phiền phức nhỏ mà thôi!” Tùy ý trả lời qua loa, Lý Thần ý niệm khẽ động, thu lại xe nước cùng với địa long.
Xe nước thu vào nạp giới, còn địa long thì bị hắn thu vào túi ngự thú, một loại nạp giới đặc biệt dùng để thu nạp những động vật có trí tuệ thấp.
“Nơi này không thể ở lại được nữa!” Hắn lạnh nhạt nói, sau đó không đợi Lâm Yên Nhi kịp nói gì đã cuốn lên nàng nhanh chóng rời đi...
Sau khi hai người rời đi được ít phút, tại khu vực chiến đấu vừa nãy giữa Lý Thần và Ngọc Tranh Phù đột nhiên xuất hiện ba bóng người.
Cả ba người thần niệm càn quét khắp chiến trường, cuối cùng một người trong đó thở dài lắc đầu:
“Không còn một chút khí tức gì lưu lại để lần theo!...”
“Vậy chẳng lẽ lại để đại tông sư của ma tộc ta c·hết vô ích? Lập tức triệu tập đại quân lùng khắp sa mạc, ta không tin không bắt được h·ung t·hủ.” Một người khác không cam lòng, đồng thời phẫn nộ nói.
Nghe vậy, hai người còn lại cũng lập tức gật đầu đồng ý.
Sa mạc Táng Cựu dài hơn bảy vạn năm ngàn dặm, rộng gần hai vạn dặm, mặc dù với tốc độ của đại tông sư, đi hết bảy mươi lăm ngàn dặm cũng chỉ mất ba, bốn mươi phút, nhưng muốn lùng sục từng ngõ ngách thì liền không nhanh như vậy.
Bởi vậy, triệu tập đại quân đến đây tỏa ra tìm kiếm chính là cách tốt nhất.
--------------------
Buổi tối, tại một hẻm núi nào đó!
Lý Thần thu công, chậm rãi mở mắt ra.
Độc của Ngọc Tranh Phù thật sự quá lợi hại, hắn phải mất mấy canh giờ mới có thể đẩy hết ra được bên ngoài.
Liếc mắt nhìn dòng máu độc đang tiếp tục chảy xuống bên vai phải, lại nhìn một chút bầu trời, lúc này Lý Thần mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sắc trời đã tối, nhưng vẫn chưa thấy truy binh của ma tộc đuổi tới, xem ra là có thể tạm thời an toàn, chí ít là đêm nay sẽ như vậy.
Lâm Yên Nhi ở đối diện, đôi mắt đẹp không ngừng chớp, mở to hiếu kỳ nhìn xem chàng trai trước mắt.
Người này bề ngoài thường thường không có gì lạ, nhưng thực chất lại mạnh mẽ dị thường.
Điểm này có thể từ tốc độ của việc hắn mang theo nàng phi hành liền sẽ biết được.
Mặc dù trên thân đang có tổn thương nặng như vậy, nhưng mang theo nàng phi hành lại tốc độ vô cùng nhanh chóng, mặc dù nàng biết “thiên phong cường giả” có thể tốc độ vượt qua âm chướng.
Nhưng tốc độ của người này thật sự là quá nhanh, chí ít, phụ thân của nàng là không thể nào đạt đến tốc độ kia.
Nàng mặc dù không biết tốc độ kia là gấp mấy lần vận tốc âm thanh, nhưng chắc chắn không thể chỉ đơn giản là ba, bốn lần.
‘Rốt cuộc tốc độ kia là bao nhiêu a? Chẳng lẽ là hơn mười lần vận tốc âm thanh?’ Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, nhưng nàng cũng nhanh chóng lắc đầu phủ định, làm gì có “thiên phong cường giả” nào có thể đạt được tốc độ như thế!?
Đạt đến tốc độ kia thì chí ít cũng phải là “thần ma tông sư” nàng không cho rằng mình tùy tiện đi ra ngoài liền có thế đụng phải một vị tông sư, quá không hiện thực!...