Chương 12: Hẻm Núi Gặp Ma Tộc
Trên một con đường mòn nào đó của sa mạc, tiếng địa long bước chân “bình bịch...” cộng với tiếng “lọc cọc, lọc cọc...” vì rung lắc, v·a c·hạm của xe kéo liên tục vang lên.
Lý Thần lúc này đã trút bỏ đấu bồng, hiện ra hắn khuôn mặt bình thường không có gì lạ, thân mang xiêm y chiến phục màu lam, đai lưng lớn làm bằng da với họa tiết tinh xảo, chính giữa mặt trước khảm nạm lên một viên ngọc bích.
Hắn tóc dài đen nhánh buộc cao trên đầu, lại xâu qua lam sắc kim quan, tùy ý rủ xuống phất phơ trong gió.
Có điều, khuôn mặt hắn lại phá lệ trẻ trung, nhìn như chỉ là mười bảy, mười tám tuổi thanh niên.
Đối với điều này, Lâm Yên Nhi biểu thị. ‘chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả!’
Từ địa tỏa bước vào thiên phong, thân thể liền sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, phản lão hoàn đồng là chuyện không thể bình thường hơn.
Đừng nhìn đối phương bộ dáng trẻ tuổi mà hiểu lầm, có khi đó lại là một lão quái vật cũng không biết chừng.
Giống như phụ thân của nàng, bộ dáng như là người trung niên ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng thực chất đã là sáu mươi mấy tuổi rồi.
Cho nên, dù là nhìn đối phương rất trẻ tuổi, nàng cũng không ngại gọi đối phương một tiếng “đại ca!”.
“Đại ca, huynh tên là gì?” Di chuyển một khoảng thời gian dài, cảm thấy có chút nhàm chán, nên Lâm Yên Nhi liền nhẹ giọng bắt chuyện.
“Lý Thần.” đáp lại nàng là một thanh âm lạnh nhạt.
“Lý Thần? Cái tên này nghe rất quen a! Đại ca, ngươi đã từng được đề tên trên ‘Tiềm Long Sồ Phượng Bảng’ sao?”
“Chưa từng!”
“Chưa từng?... Sao có thể? Huynh nhìn qua rất trẻ tuổi, chắc hẳn là tấn cấp thiên phong từ rất sớm, sao có thể không có tên trên bảng đây?”
“Đại ca, huynh trước ba mươi tuổi có phải là địa tỏa thượng tam trùng không vậy?”
“Phải!”
“Vậy liền kỳ quái!... Chẳng lẽ là vì huynh ở nơi hẻo lánh nên không ai biết đến? Những người kia đến cùng làm ăn kiểu gì vậy a?”
Lần này Lý Thần không trả lời nữa, hắn tiếp tục yên lặng điều khiển địa long kéo xe.
Không khí lại lần nữa trở nên trầm mặc, mặc dù còn rất nhiều hiếu kỳ, nhưng Lâm Yên Nhi cũng biết là không nên hỏi quá sâu vào tư ẩn của người khác, nên cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng.
Đúng lúc này, giống như là cảm nhận thấy cái gì, Lý Thần đôi mắt đang khép hờ khẽ mở nửa chừng, sau đó giây lát lại như không có chuyện gì, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mà tại phía xa xa, trên một cồn cát, một bóng người lặng lẽ đứng ở nơi đó, dường như là đang quan sát hai người Lý Thần.
Chợt! Một đợt gió cát thổi qua, bóng người cũng theo đó mà biến mất không còn tăm hơi.
--------------------
Một canh giờ sau.
Tại một hẻm núi đá trong sa mạc Táng Cựu, Lý Thần vẫn đang chậm rãi lái xe.
Sa mạc Táng Cựu rất rộng lớn, có không ít hẻm núi đá như vậy, thường thì các khách bộ hành sẽ chọn những hẻm núi như này để nghỉ ngơi, bởi vì vừa có bóng râm giúp tránh nắng nóng, vừa có núi cao che chắn bão cát, quả thực là nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi.
Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận khi quyết định đi vào nơi này, bởi vì đây cũng là nơi tốt nhất để g·iết người c·ướp c·ủa, tránh được ánh mắt người ngoài.
Những bộ xương khô ở dọc đường, chính là ví dụ tốt nhất!
Hẻm núi này rộng nhất hơn trăm mét, cao chừng hơn trăm trượng, địa hình đất đá đổ nát, rộng hẹp không đồng nhất, lại nhiều khúc cua, tuy vậy, nơi hẹp nhất cũng là hơn ba mươi mét.
Tại đoạn đường thẳng rộng rãi nhất của hẻm núi, một bóng người thân mặc hắc sắc đấu bồng yên lặng đứng ở nơi đó.
Lý Thần dường như là không nhìn thấy có người chặn đường vậy, hắn vẫn tiếp tục cho xe thong thả đi qua.
Đợi khi xe vượt qua người kia khoảng mười mét.
Người kia đột nhiên động, Lý Thần cũng động.
Xe nước dừng lại, hai bóng người biến mất tại chỗ, đợi đến khi xuất hiện trở lại, đã là quyền, chưởng giao nhau ở trên cao không, sóng khí nổ vang.
Hai bên nhất thời tách ra, lại tiếp tục lao vào nhau, chỉ trong chớp mắt đã giao thủ hơn trăm chiêu, không khí “ầm ầm...” Chấn động không ngừng.
Đen, đỏ hai màu nguyên khí liên tục v·a c·hạm, giao thoa, nổ bắn lan tràn ra ngoài.
Chỉ là dư ba của trận chiến cũng khiến cho từng mảng núi đá xung quanh sụp đổ rơi xuống, đủ để thấy được phần nào lực p·há h·oại của hai người.
Chợt, một bóng người b·ị đ·ánh bay xuống, thân ảnh rơi đập mạnh lưng xuống đất, “ầm!~ ...” Một tiếng vang vọng rõ to, đập ra một cái hố lớn, nhấc lên vô số bụi mù.
Đợi đến khi bụi mù tán đi, một bóng hình xinh đẹp đứng thẳng ở nơi đó.
Nàng thân mặc hỏa hồng sắc nữ chiến phục, sa y lụa mỏng khéo léo tô điểm, tà váy phấp phới để lộ ra đôi chân trần thon dài.
Chiến phục che đậy những bộ vị n·hạy c·ảm, để lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn, bóng loáng, vòng eo trần nhỏ nhắn tinh tế, bộ ngực cao v·út, mái tóc đen dài tựa như thác nước tùy ý xõa tung ở sau lưng.
Khuôn mặt kiều mị, mũi ngọc tinh tế, đôi môi mỏng đỏ thắm như thoa son, lông mày lá liễu, mắt như tinh thần trời đêm, có thể nói, không chỗ nào không đẹp.
Chỉ là, nàng tai nhọn, mắt dọc chứng minh rằng nàng không phải là con người.
Dẫu vậy, đặc điểm này cũng không hề phá hỏng vẻ đẹp của nàng, mà ngược lại, càng khiến cho nàng khoác thêm lên mình một nét đẹp ma mị, đẹp càng thêm đẹp.
Nếu như nói, nét đẹp của Lâm Yên Nhi giống như thiên tiên thuần khiết, thì nàng lại giống như mỹ nhân địa ngục.
Lúc này, đôi mắt đẹp của nàng đang nhìn chằm chằm thân ảnh ở trên cao, sau một lúc… Mới mở miệng tán thưởng:
“Hắc Dạ đại tông sư, Lý Thần... Một trong mười đại cường giả của Đông Thắng đế quốc! Thật không ngờ luyện thể chi thuật của ngươi lại mạnh như vậy! So nắm đấm... Ta không bằng ngươi!”
“Cường giả ma tộc! Ngươi là ai?” Lý Thần híp mắt, không thèm để ý đến lời tán thưởng của đối phương.
“Tiểu nữ, Ngọc Tranh Phù!” Nữ ma tộc mỉm cười trả lời.
“Hóa ra là Ma Độc đại tông sư, Ngọc Tranh Phù... Ngươi vì sao muốn cản đường ta?”
“Điều này, ngươi không cần biết!”
“Vậy sao?...” Lý Thần nhếch miệng, đồng thời thần ma chi lực cuồn cuộn dâng trào. “Vậy thì mang theo nó xuống địa ngục đi!”
Nhất thời, sau lưng Lý Thần lập tức ngưng thực ra một con hắc long khổng lồ dài hơn bốn trăm trượng, khí tức vô cùng khủng bố, thiên quang cũng vì đó mà trở nên ảm đạm.
“Ngang!~...” Thần long gầm lên một tiếng, long ngâm khiến cho hư không cũng phải chấn động, tầng tầng gợn sóng, đất núi rung chuyển, dường như tận thế sắp giáng xuống vậy.
Thần ma chân thân - Hắc lôi như ngục Diệt Thế Hắc Long!
Thấy vậy, Ngọc Tranh Phù trên mặt liền tắt đi nụ cười. “Sợ ngươi chắc!?” Nói, nàng một bước phóng lên trời, đến ngang bằng độ cao với Lý Thần mới dừng lại.
Sau lưng cũng lập tức hiện ra thần ma chân thân, một con đại xà dài tới ba trăm trượng, đầu có một cặp sừng, toàn thân cháy lên hỏa hồng sắc hỏa độc, vừa xuất hiện liền nhuộm đỏ cả bầu trời.
Thần ma chân thân - Hỏa độc thôn thiên Viễn Cổ Phệ Hồn Độc Xà!
Lý Thần một mặt lạnh lùng, tế ra trường thương, lao tới.
Cán thương dài bảy thước bảy, lưỡi dài hơn một thước bốn, dưới lưỡi thương là đường vân mây tử sắc đối xứng hai bên, cùng với một viên ngọc hổ phách lớn có mắt dọc tựa như mắt rồng ở chính giữa.
Ngoại trừ viên ngọc hổ phách, toàn bộ trường thương là nguyên khối, được chế tạo từ thần thiết thượng cổ.
Trường thương cán đen, lưỡi đỏ, toàn thân tàn mát ra hỏa diễm địa ngục, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho lòng người vì đó mà run rẩy.
Thượng cổ hung binh - Huyết Ngục!
Ngọc Tranh Phù cũng không chịu thua kém, tế ra huyết sắc trường kiếm, kiếm dài hơn năm thước bảy tấc toàn thân cháy lên hỏa độc, hai mặt thân kiếm chạm khắc lên hoa văn vô cùng tinh xảo, một mặt là “Viễn Cổ Xà Thần” mặt còn lại chạm khắc văn tự ma tộc cổ đại.
Ma tộc chí bảo - Xà Thần Lạc Độc Kiếm!
Lý Thần một thương đâm ra... Thương đi long tùy, thần long gào thét mở ra miệng lớn, trường thương giấu trong lưỡi rồng, ngay khi công kích trúng đích, miệng rồng cũng đồng thời cắn ngập xuống.
Đầu rồng cao hơn hai mươi trượng, mỗi lần mở miệng lại là một lần cảnh tượng hùng vĩ.
Mà thần ma chân thân tồn tại giữa hư và thực, cho nên có thể để cho chủ nhân dễ dàng xuyên qua, đem chủ nhân bao phủ trong đó mà bảo vệ, đồng thời nó còn hành động dựa theo ý niệm của chủ nhân một cách linh hoạt, bởi vậy phụ trợ công kích vô cùng tốt.
...
Ngọc Tranh Phù nhìn thấy công kích của Lý Thần sắp đến, lập tức để cho Độc Xà cuộn mình lại phòng thủ, đồng thời cổ rắn vươn cao, phun xuống hỏa độc.
Bản thân nàng lại lao đến nơi rìa thân rắn, một kiếm đâm ra ngoài.
Nhất thời, kiếm, thương chạm nhau, huyết sắc cùng hỏa hồng sắc nguyên khí quang mang nổ bắn ra ngoài, rung chuyển đất trời.
Răng nanh Hắc Long cắn xuống, tui rằng không thể lột xuống da thịt độc xà, nhưng vẫn cắm ngập vào bên trong.
Ngược lại, lạc độc của Độc Xà phun xuống lại không thể làm cho Hắc Long tróc một chút vảy.
Ngọc Tranh Phù mặt đen lại, một kích này, ai mạnh ai yếu liền thấy rõ, thần ma chân thân của nàng bị kích thương.
Dẫu vậy nàng vẫn không cam chịu yếu thế, lại tiếp tục vung kiếm chém tới.
Hai bên không ai nhường ai!
Kiếm, thương tranh phong, thần ma phụ công...
Lại qua hơn năm mươi chiêu, thần ma chi lực càn quét, trên cao không hơn hai ngàn trượng này cả một vùng trời rộng lớn mấy chục dặm nhất thời bị nhuộm bởi hai màu đen, đỏ xen lẫn.
Nhìn vào hai kẻ đang giao đấu, hắc sắc thần long lân giáp không chút tổn hại, mà Độc Xà đã thân thể tàn tạ, tuy rằng vẫn có thể kiên trì, nhưng cách chân chính sụp đổ đã không xa.
Ngọc Tranh Phù đau khổ chống đỡ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nàng thật không ngờ, cùng là thần ma nhị cảnh, nhưng hai bên sẽ chênh lệch lớn đến như vậy!
Hơn nữa, đối phương chỉ là mới tấn cấp “đại tông sư” gần đây thôi, tại sao lại có thể mạnh đến như vậy?
Đối phương thần thông gì cũng chưa cần dùng, đã đem nàng đánh đến chật vật như vậy!...
Nàng thật sự còn có thể thắng sao?