Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 11: Thế Nào Là Người Tốt?




Chương 11: Thế Nào Là Người Tốt?

Nhìn thấy xe nước đi tới, lập tức tất cả đám tiểu đệ đều mừng rỡ reo hò:

“Nước! Là nước, rất nhiều nước ha ha ha!...”

“Có nước, có nước rồi, không cần phải chịu khát nữa rồi, ha ha!...”

“Tốt quá rồi ha ha ha!...”

“...”

Đám tiểu đệ đều trở nên kích động không thôi, di chuyển nhiều ngày như vậy, bọn hắn đã phải chịu đủ cái khát để tiết kiệm nước rồi, hiện tại thử hỏi k·hông k·ích động sao được?

Nếu như không phải hiện tại còn đang có nhiệm vụ tại thân và bọn hắn đều là những dong binh chuyên nghiệp, thì bọn hắn đã như ong vỡ tổ lao đến bên xe nước rồi.

Không để ý đến đám tiểu đệ đang trở nên kích động, Ngưu Nhị khóe miệng nổi lên một vòng nụ cười, dưới chân khí huyết vận chuyển lao tới, đồng thời rút ra rìu hai lưỡi ở sau lưng, đợi tới gần, liền vung rìu bổ vào chữ “Thủy” bên cạnh thùng nước.

Rút ra chiến phủ, lập tức một dòng nước mát tuôn trào ra.

Ngưu Nhị hưng phấn ghé sát mặt, há miệng thoải mái uống nước, để mặc cho dòng nước mát tùy ý xối ướt cả người hắn.

Lúc này, đại ca Ngưu Đại mới từ đằng xa chậm rãi đi tới, rút ra nguyệt đao, thanh âm mạnh mẽ có lực, tuyên bố:

“Người bán nước, xe nước này thuộc về bọn ta rồi!”

Người kia thân khoác một chiếc đấu bồng màu đen, chậm rãi bước xuống xe, đồng thời bình tĩnh trả lời:

“Chỉ cần các ngươi trả đủ tiền là được!”

Nghe vậy, Ngưu Đại tưởng là mình nghe lầm, hắn hiện tại giống như là đang nói chuyện mua bán sao?

“ha ha ha!...” Hắn lập tức ngửa mặt lên trời cười to, đám tiểu đệ thấy vậy cũng đồng thời cười lớn, tất cả đều cảm thấy cái tên bán nước này muốn tiền đến ngu rồi đi!?

Nhìn chiến trận này của bọn hắn, giống như là loại người sẽ mua bán công bằng sao?

Ngừng cười, Ngưu Đại một mặt hàm sát nhìn người bán nước phía trước, cười gằn:

“Người bán nước, tiền này ngươi không cầm nổi đâu!”

Nghe vậy người kia cũng chỉ im lặng không lên tiếng.

Ngưu Nhị từ phía sau cười gằn, nâng lên rìu, vung mạnh về phía cổ của người trước mặt.

Bọn hắn làm công việc này, g·iết người c·ướp c·ủa là chuyện bình thường, cái tên trước mắt đã không biết điều như vậy, vậy thì g·iết đi thôi, chẳng có chút nào gánh nặng trong lòng.



Ngay khi lưỡi búa sắp chạm vào cổ người kia, thân ảnh hắn đột nhiên biến mất, xuất hiện trở lại đã là ở bên trái người Ngưu Nhị, một tay bóp chặt cổ hắn.

“Vậy là, các ngươi muốn g·iết người c·ướp c·ủa sao?” Thanh âm của người kia lạnh lùng vang lên.

Một kích chém hụt, biết mình gặp phải cao thủ, Ngưu Nhị định nói lời xin tha, nhưng hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh, liền nghe “răng rắc” một tiếng, cổ của hắn bị nhẹ nhõm bóp nát, c·hết không thể lại c·hết.

Buông tay, tùy ý để mặc t·hi t·hể Ngưu Nhị ngã xuống, người kia giống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía đám người Ngưu Đại:

“Các ngươi có hay không thay đổi chủ ý?”

Nhìn thấy đệ đệ mình bị người g·iết c·hết, Ngưu Đại cặp mắt như muốn nứt, hắn tức giận chỉ mũi đao về phía người kia, quát lớn:

“Con mẹ mày! Tất cả lên g·iết hắn cho ta!...”

Đạt được mệnh lệnh của đại ca, hai mươi mấy tên tiểu đệ đều nâng lên v·ũ k·hí, hét lớn “g·iết! g·iết!...” đồng thời, đồng loạt lao về phía người bán nước trước mặt, muốn đem người phía trước này băm thành trăm mảnh cho hả giận.

Nhìn tình cảnh này, người kia chỉ yên lặng thở dài:

“Hiện tại, muốn làm ăn đàng hoàng, khó như vậy sao?”

Lắc đầu, hắn nâng bàn tay lên, ngón giữa và ngón cái tùy ý chập lại, búng tay.

Nhất thời, “Koong ong ong ong...” Một tiếng, giống như là hồng chung gõ vang, sóng âm ẩn chứa chân khí màu đỏ nhạt từ trên ngón tay của người kia tùy ý khuếch tán ra, lướt qua tất cả mọi người tại trận.

Lục Dục Tâm Ma Quyết - Thính dục, đãng hồn chung!

Sóng âm không hề thổi lên bụi cát, nhưng những tên buôn người bị nó lướt qua, đều trợn trắng mắt, thất khiếu chảy máu, cuối cùng đồng loạt ngã xuống đất, c·hết không thể lại c·hết.

Ngưu Đại trợn trắng mắt, toàn thân cứng đờ, thất khiếu chảy máu, cánh tay vẫn giữ nguyên động tác nâng lên nguyệt đao.

Hắn không thể tin nhìn lấy tình cảnh trước mắt, sau cùng chỉ có thể sợ hãi nói từng chữ. “Thiên phong cường giả!” Rồi đổ gục, c·hết không nhắm mắt!

Hai mươi bảy tên buôn người, chỉ một cái búng tay liền giải quyết, cộng thêm Ngưu Nhị bị g·iết ngay từ đâu, tổng cộng hai mươi tám tên buôn người toàn bộ c·hết sạch.

Giống như đập c·hết một con ruồi như vậy, người kia không thèm để ý chút nào, đối với những nô lệ trước mặt nói:

“Các ngươi, đi lục soát tất cả đồ vật trên người bọn hắn cho ta.”

Vừa nãy, lúc sóng âm lướt qua, không chỉ g·iết c·hết bọn buôn người mà còn phá vỡ tất cả xiềng xích trên người của các nô lệ, cho nên bọn hắn lúc này thân thể đều được tự do, có thể tùy ý di chuyển.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, Lâm Yên Nhi cùng các nô lệ khác đều không dám phản đối chút nào, tất cả đều ngoan ngoãn tiến lên hỗ trợ sờ thi, lo lắng chọc cho đối phương nổi giận thì sẽ phải chịu kết cục giống như đám buôn người.

... ...



Ít phút sau!

Lý Thần (tên của người bán nước) tùy ý ngồi ở trên xe, lạnh lùng nhìn một đống tạp vật dưới chân.

Trong này có một đống v·ũ k·hí tạp nham, đáng tiền nhất thì cũng chỉ là v·ũ k·hí của hai anh em họ Ngưu.

Ngoài ra còn có không ít kim tệ và ngân lượng, còn có một chút hạ phẩm nguyên thạch.

Nguyên thạch chính là nguyên lực kết tinh, là tài nguyên dùng để tu luyện hoặc dùng như tiền tệ để mua bán.

Một hạ phẩm nguyên thạch đáng giá một trăm kim tệ, mà một kim tệ có thể đủ cho một nhà nông hộ bình thường bốn miệng ăn, ăn uống trong một năm.

Như vậy cũng đủ để thấy tu luyện là một việc đốt tiền như thế nào!?

Ở đây có gần ba mươi viên hạ phẩm nguyên thạch, đều là lấy từ trên người hai anh em họ Ngưu.

Đa phần kim tệ cũng được lấy từ trên người bọn hắn.

Kim tệ trên người hai anh em này đều được chứa trong hai tấm kim tạp, một loại trữ vật giới rẻ tiền được chế tác đặc biệt, chỉ có thể cất chứa kim tệ, giá thị trường là từ mười kim tệ trở lên, tùy vào độ rộng không gian bên trong.

Sơ lược xem qua thì có khoảng hai ngàn kim tệ, một con số không nhỏ.

Ngân lượng thì đa phần đều được lấy từ trên người đám tiểu đệ, khoảng ba ngàn lượng.

Còn lại là một đống tạp vật như lương khô và nước uống để đi đường.

Lý Thần lạnh nhạt nhếch miệng. “Xem ra nghề buôn người rất kiếm lời!” nói, hắn phất tay, chỉ đem nguyên thạch, kim tệ, ngân lượng và v·ũ k·hí đắt tiền thu vào nạp giới.

Hắn đưa mắt nhìn về đám người nô lệ.

Các nô lệ thấy hắn nhìn tới đều sợ hãi cúi đầu không dám nhìn thẳng, hiển nhiên tất cả đều bị thủ đoạn thiết huyết của hắn hù dọa, ngoại trừ Lâm Yên Nhi vẫn cố gượng chống sợ hãi trong lòng.

Không để ý đến thái độ của những người này, Lý Thần nhẹ phất tay, một túi lớn lương khô và nước uống từ trong nạp giới được ném ra ngoài, rơi bịch xuống đất cát trước mặt đám người.

“Các ngươi đã giúp ta, chỗ đồ vật này các ngươi cứ cầm lấy chia nhau, có thể rời khỏi sa mạc này hay không đều phải xem vận khí của các ngươi.” Hắn lạnh nhạt mở miệng.

Thấy vậy, ngoại trừ Lâm Yên Nhi, các nô lệ còn lại đều dồn dập quỳ xuống, liên tục dập đầu cảm tạ:

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân cứu mạng!”

“Đa tạ đại nhân cứu mạng! Ân này chúng ta suốt đời không quên!”

“Đa tạ đại nhân cứu mạng!”



“...”

Lý Thần không định tiếp tục dây dưa, mặc kệ cho đám người liên tục dập đầu cảm tạ, hắn vung tay lên muốn xua địa long kéo xe quay đi.

“Đợi đã!...” Lâm Yên Nhi lúc này đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Lý Thần động tác trên tay ngừng lại.

“Đại nhân! Ngài có thể đưa ta cùng đi sao?” Lâm Yên Nhi vội vàng hỏi.

Nàng biết khả năng của mình, một nữ nhân có nhan sắc như nàng, muốn yên ổn rời khỏi sa mạc này là điều vô cùng khó khăn, nếu như lại gặp phải người xấu, như vậy liền thật sự hỏng bét.

Khó khăn lắm mới có thể thoát ra được, nàng không muốn lặp lại tình cảnh như trước đó một chút nào!

Cho nên đi cùng với vị thiên phong cường giả trước mắt, là một lựa chọn tốt nhất, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể chắc chắn an toàn trở về.

“Tại sao ta phải làm vậy?” Lý Thần thanh âm đạm bạc vang lên, hắn không để ý chút nào, tiếp tục thúc địa long quay xe rời đi.

Thấy này, Lâm Yên Nhi liền gấp, đây là hi vọng trở về nhà an toàn của nàng, nàng không muốn cứ thế mà dễ dàng buông bỏ.

Nàng gấp gáp chạy đuổi theo, vừa chạy vừa kêu lớn:

“Đừng đi! Đừng bỏ ta lại ở đây! Ngài đã cứu ta, ta biết ngài là người tốt mà!...”

Xe nước dừng lại, Lý Thần hơi nghiêng đầu nhìn lại, thanh âm lạnh nhạt:

“Thế nào là người tốt?”

Gặp phải câu hỏi bất ngờ, Lâm Yên Nhi bất giác đứng lại, hai tay đan chặt, cúi đầu ngượng ngùng đáp:

“Là... Là giúp đỡ người khác, mang lại niềm vui cho người khác, không... Không mang lại phiền phức cho người khác.”

“Nhưng ta thường xuyên làm phiền người khác!” Lý Thần lạnh nhạt.

“A!?...” Lâm Yên Nghi kinh ngạc nhìn lên.

“Còn ngươi! Cũng là một thứ phiền phức!” Lý Thần tiếp tục thúc xe.

Không ngờ lại đạt được câu trả lời như thế, Lâm Yên Nhi kinh ngạc đứng đờ người ra một lúc, sau đó kịp lấy lại tinh thần, vội vàng nhanh chân chạy theo.

Đến bên cạnh Lý Thần nàng mới nhẹ giọng, nói:

“Đại nhân, ta là trưởng nữ của Lâm gia, Lâm gia tại kinh thành ngài biết sao? Nếu ngài mang ta theo, đợi khi trở về, Lâm gia ta tất nhiên sẽ có hậu tạ.”

Lý Thần tùy ý liếc mắt. “Như vậy còn có thể nghe được!” Nói rồi hắn phi thân, cưỡi lên lưng của địa long, nhường ra chỗ băng ghế lái.

Thấy vậy, Lâm Yên Nhi lập tức mừng rỡ, vội vàng phi thân lên ngồi vào hàng ghế lái.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau, mang theo xe nước tiếp tục di chuyển trên sa mạc.