Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 10: Biến Cố Tại Ma Giáp Thành




Chương 10: Biến Cố Tại Ma Giáp Thành

Một Tháng Sau!

Ma Giáp thành, một huyện thành biên giới của Đông Thắng đế quốc, nằm ở phía tây nam so với Đại Đô.

Huyện thành này giáp với sa mạc Táng Cựu, sau Táng Cựu sa mạc chính là Ma Quật, địa bàn của Ma Quốc.

Lâm Yên Nhi hiện tại đang bận tính toán sổ sách, tiếng gảy bàn tính “lạch cạch” vang lên liên tục, cuối cùng, nàng dừng lại duỗi lưng thư giãn sau cả ngày làm việc mệt mỏi.

Nàng đưa mắt nhìn quán rượu đang nhộn nhịp người đến kẻ đi, hiện tại đã tối muộn nhưng quán vẫn đang đông khách.

Quán rượu này tên là Ngọc Lộ, là một sản nghiệp của Lâm gia tại Ma Giáp thành.

Ma Giáp thành mặc dù chỉ là một huyện thành ở biên giới, nhưng lại là cửa ngõ quan trọng đi tới Ma Quốc, thường xuyên có các dong binh tiến vào trong sa mạc mạo hiểm, cho nên nơi này nhân khẩu vẫn rất đông đúc.

Bởi vậy Lâm gia cũng mở một vài sản nghiệp ở đây để buôn bán, với uy thế của Lâm gia, không có người nào dám gây sự, nên việc làm ăn rất thuận lợi.

Cũng bởi vì đây là sản nghiệp của gia tộc cho nên Lâm Yên Nhi mới được điều đến đây để làm chưởng quỹ.

Dù sao! Cũng không thể để nàng quá chịu khổ được không phải sao?

Nhìn người ra vào tấp nập, Lâm Yên Nhi bất giác nở một nụ cười. ‘Có lẽ cuộc sống như vậy cũng không quá tệ!’

Lúc còn ở Đại Đô, thân là trưởng nữ của gia tộc lớn, nàng luôn phải chú ý hình tượng, còn phải suốt ngày nghĩ cách lấy lòng tứ hoàng tử, thật sự là quá mệt mỏi.

Nhưng ở đây thì không như vậy! Cuộc sống bình dị, không tranh đấu, khiến tâm tình của nàng cũng trở nên thư giãn hơn nhiều.

Mà cũng cần phải nói thêm là, vốn dĩ Ngọc Lộ Tửu Quán không có đông khách như vậy, nhưng từ sau khi Lâm Yên Nhi đến, tin đồn về Ngọc Lộ Tửu Quán có một nữ chủ quán xinh đẹp nhanh chóng lan rộng, mới khiến cho nó trở nên nổi tiếng và có nhiều khách nhân như hiện tại.

Thoáng nghỉ ngơi một chút Lâm Yên Nhi lại tiếp tục cặm cụi tính toán sổ sách.

Tửu quán mở cửa đến tận khuya!

Đến giờ đóng cửa Lâm Yên Nhi phân phó mọi người dọn dẹp, tiễn đi những khách nhân cuối cùng, lúc này nàng mới cùng với tất cả người làm của tửu quán đóng cửa ra về.

Bởi vì nhà nàng ở tại biệt viện khác đường với tất cả mọi người, nên đi được một đoạn đường thì nàng cùng với mọi người chào tạm biệt rồi tách ra đi một mình ở con đường khác.

Thời tiết cuối tháng mười, dù là ở phương nam thì cũng đã bắt đầu se lạnh, Lâm Yên Nhi không nhịn được mà kéo lại bộ xiêm y kín đáo của mình.

Không giống như hồi ở kinh đô, hiện tại những bộ xiêm y mà nàng mặc đều rất kín đáo, không còn là những bộ đồ hở da thịt nữa.

Cái này theo như nàng nói, gọi là “thích ứng với hoàn cảnh”!



Đang đi được nửa chừng, bất chợt, Lâm Yên Nhi dừng lại bước chân.

Đoạn đường này nàng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng hôm nay nó có gì đó rất bất thường, một cảm giác bất an xông lên trong đầu, không nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức xoay người chạy đi.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong hẻm nhỏ phía sau lưng lao ra, vung đao chém về phía nàng, khiến nàng không thể không lấy Thanh Phong kiếm từ trong nạp giới ra quay lại đón đỡ.

“Keng!~” một tiếng, lực đạo to lớn đẩy Lâm Yên Nhi lui lại ba, bốn bước, nàng khó khăn giữ vững thân hình, một mặt khó coi nhìn về phía trước.

Trước mặt nàng là một đại hán áo đen, bịt mặt, cao to, tay cầm một thanh nguyệt đao đang bộc phát lên khí huyến đỏ rực mãnh liệt.

Theo sau lưng hắn là hai tên khác có cùng một cách ăn mặc, vừa nhìn liền biết đây là hai tên đàn em.

Lâm Yên Nhi thầm kêu ‘hỏng bét’ nàng cảnh giác nhìn về tên đại hán đứng đầu:

“Các ngươi là ai, có biết ta là Lâm gia đại tiểu thư, dám chặn đường ta, các ngươi là muốn c·hết sao?”

Nghe vậy, Đại hán áo đen cùng hai tên đàn em đều ngẩng đầu lên cười to, sau đó hắn nói:

“Ha ha! Chính vì biết ngươi là Lâm gia đại tiểu thư, bọn ta mới chặn đường ngươi. Chậc chậc! Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc a! Bán đi, sẽ có rất nhiều người nguyện ý bỏ rất nhiều tiền để mua nha!”

“Với lại! Chuyện bọn ta làm thần không biết, quỷ không hay. Lâm gia cho dù năng lực thông thiên hơn nữa, cũng không thể nào tra ra bọn ta, vậy bọn ta có gì mà phải sợ?”

Lâm Yên Nhi mặt đen lại. ‘Thật sự là gặp phải bọn tham tiền liều mạng!’

“Muốn bắt ta?” Biết hù dọa không thành, nàng nghiến răng, nâng lên thanh phong kiếm. “Không dễ như vậy!...”

“Có dễ hay không phải thử mới biết được!” Nói rồi đại hán áo đen nâng đao lao tới, khí huyết cả người hắn cuồn cuộn.

Lâm Yên Nhi thấy vậy liền biến sắc, bởi vì chất lượng khí huyết của đối phương hơn xa nàng nhiều lắm, ít nhất cũng phải là địa tỏa tầng năm trở lên.

Nhưng nàng sẽ không vì vậy mà buông tay chịu trói!

Chỉ cần chống đỡ đến lúc lính tuần tra phát hiện nơi này rồi chạy tới là được rồi, đến lúc đó đám người này chắc chắn sẽ phải bỏ chạy.

Nghĩ vậy! Lâm Yên Nhi liền vận chuyển khí huyết đón đỡ.

Chỉ là! Nàng đã quá tự đề cao mình!

Hai bên giao thủ, tiếng đao kiếm v·a c·hạm, tiếng khí huyết bắn nổ vang lên liên hồi.

Nhất thời, mặt đường xung quanh cùng tường nhà đều tràn đầy vết cắt chém do kình phong và khí huyết bắn nổ gây ra.



Không tới mười chiêu, một thanh kiếm b·ị đ·ánh bay lên cao, Lâm Yên Nhi ánh mắt hoảng hốt, lại từ trong nạp giới lấy ra một thanh kiếm khác, ý đồ tiếp tục chống đỡ.

Đại hán áo đen thì lại không cho nàng cơ hội, hắn bước nhanh vòng ra sau lưng Lâm Yên Nhi, má đao nhẹ vỗ, lập tức, nàng tròng mắt khẽ lật, trời đất quay cuồng, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Trước khi b·ất t·ỉnh nàng chỉ kịp nói một câu: “Địa tỏa tầng sáu!...”

Đại hán này là địa tỏa tầng sáu, cách biệt tu vi quá lớn, nàng ngay cả chống đỡ mười chiêu cũng không làm được liền b·ị đ·ánh ngất đi.

“Đại ca thật lợi hại, quá lợi hại!”

“Không phải sao? Địa tỏa tầng ba tại trên tay của đại ca giống như là trẻ con vậy, tùy ý đánh!”

Chiến đấu xong xuôi, hai tên tiểu đệ lập tức cười hì hì chạy lên mở miệng nịnh nọt.

Đại hán áo đen cười khẩy một tiếng, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác tâng bốc này.

“Đại ca! Nữ nhân này tuyệt sắc như vậy, hay là chúng ta?...” Một tên tiểu đệ nhìn về phía đang nằm b·ất t·ỉnh Lâm Yên Nhi, hô hấp trở nên dồn dập, hỏi.

Cũng không trách hắn được, Lâm Yên Nhi quả thực là quá đẹp, nam nhân nào thấy đều sẽ động lòng.

Đại hán áo đen nghe vậy lập tức tức giận gõ đầu tiểu đệ một cái “bốp” nói:

“Đồ ngu! Thèm nữ nhân đến điên rồi phải không? Nữ nhân này vừa nhìn liền biết là cái xử nữ, chính là cực phẩm trong cực phẩm, bán đi giá tiền chắc chắn sẽ rất cao! Đến lúc đó ngươi muốn chơi bao nhiêu nữ nhân, chơi loại nào nữ nhân còn không được?”

“Ngươi động vào rồi, tiền tổn thất ngươi bù được sao?”

“Đại ca dạy phải! Là ta nhất thời bị sắc mê tâm khiếu!” Tên tiểu đệ biết mình nói sai, lập tức vội vàng nói xin lỗi.

“Rầm rập...” Đúng lúc này, tiếng bước chân cùng âm thanh mũ giáp xóc nảy từ đằng xa vang lên.

Đây là thành vệ quân đang hướng nơi này chạy đến.

Đại hán áo đen lập tức giật mình, một tay ôm lên đang b·ất t·ỉnh Lâm Yên Nhi liền bỏ chạy, hai tên tiểu đệ cũng vội vàng chạy theo sau.

Bọn hắn b·ắt c·óc trưởng nữ nhà họ Lâm chính là tội lớn, còn không nhanh chạy ra khỏi thành, đợi đến khi bị phát hiện, toàn thành tất nhiên sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó bọn hắn sẽ thành cá trong chậu.

--------------------

Mấy ngày sau!

Trên sa mạc Táng Cựu, một đoàn người đang di chuyển tại trên những cồn cát, xung quanh chỉ có cát và gió thổi, cộng thêm ánh nắng gay gắt của mặt trời, khiến đoàn người ai nấy dều đổ mồ hôi hột.



Nhìn kỹ thì có thể thấy đoàn người được chia làm hai loại, một bên bị xiềng xích còng tay, sắc mặt mệt mỏi, một bên khác thì tay cầm v·ũ k·hí bao vây áp tải lấy đám người trước.

Đây!... Rõ ràng là một đoàn buôn người.

Lâm Yên Nhi cũng đang ở trong đám người bị áp tải này.

Nàng hiện tay mang còng tay, khí huyết bị phong tỏa, sắc mặt mệt mỏi vì quá sức, một đại tiểu thư như nàng chưa từng phải chịu t·ra t·ấn như vậy.

Chỉ là nàng cũng hết cách, chỉ có thể chịu đựng, từ lúc bị tập kích vào đêm hôm đó, nàng liền bị bọn b·ắt c·óc áp tải đến đây.

Đoạn thời gian này, cảm giác dài như là cả năm vậy, nàng thật sự là không chịu nổi loại dằn vặt này!

Cuối cùng nàng không chịu được nữa, bước chân vô lực ngã xuống.

Một tên tiểu đệ thấy vậy lập tức tiến lên mắng. “Ngươi con tiện nhân này làm cái gì vậy? Còn không mau đứng dậy? Đợi ông đây phải dìu ngươi sao?” Nói, hắn giơ chân lên liền muốn đạp xuống mặt của nàng.

Nhưng chân hắn còn chưa kịp đạp xuống, cổ đã bị một bàn tay to lớn tóm gọn, nhấc lên.

“Cô ta đáng giá hơn cái mạng của ngươi gấp vạn lần đấy!...” Một đại hán to con, đầu trọc, lưng cõng chiến rìu, bất mãn nói.

Hắn là một trong hai thủ lĩnh đoàn áp tải này, đại ca của hắn cũng chính là người đứng đầu, đã phải mạo hiểm mới bắt được Lâm Yên Nhi, hắn sao có thể để món hàng này bị trầy xước được?

“Vâng vâng! Nhị đương gia tha mạng, nhị đương gia tha mạng, tiểu đệ biết sai rồi!” Tên tiểu đệ kia biết mình chọc nhị đương gia không vui, liền vội vàng xin tha.

“Hừ!” Đại hán hừ lạnh một tiếng, ném tên tiểu đệ đi như ném rác rưởi, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên Nhi, khẽ nâng cằm của nàng lên, cười nói:

“Tiểu mỹ nhân!... Ngươi làm sao vậy? Nếu như còn không nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này thì chúng ta đều sẽ bị thiêu thành tro hết đấy.”

Tên đại hán này tên là Ngưu Nhị, đại ca hắn là Ngưu Đại, đừng nhìn hiện tại hắn tỏ vẻ hiền lành như thế này, thực ra trên tay hắn đã nhiễm vô số máu tươi, là chuyên gia trong nghề b·ắt c·óc, buôn bán nô lệ.

Lâm Yên Nhi vẻ mặt cầu xin:

“Ta... Khát quá! Xin ngươi cho ta một chút nước!”

“Nước sao?” Ngưu Nhị cười khẩy vuốt cằm nói. “Tiểu mỹ nhân, ta cũng muốn nước a! Nhưng ngươi xem, tại cái nơi toàn nắng với cát này, đào đâu ra nước cho ngươi đây?”

Thật ra hắn chỉ là thuận tiện trêu ghẹo Lâm Yên Nhi một chút mà thôi, chứ hắn cũng không có ý định để một món hàng cực phẩm như nàng phải c·hết khát.

Tại lúc hắn định lấy nước ra cho Lâm Yên Nhi uống, đột nhiên tiếng của mấy tên tiểu đệ vang lên:

“Mọi người nhìn kìa!”

Đám người thuận theo phương hướng mà những tên tiểu đệ kia chỉ, nhìn sang.

Chỉ thấy một con địa long thân thể sần sùi, da màu nâu, lam xen lẫn đang đi tới, điều quan trọng là con địa long đang kéo theo một xe hàng, phía trên xe hàng là một thùng gỗ lớn, bên thân thùng gỗ có đề một chữ “Thủy” rất lớn.

Rõ ràng... Đây là một xe bán nước!