Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 17




Khi Ngọc Lan và Nguyên Triệt về đến nhà thì con sâu lười Ngôn Ngôn đã chịu thức dậy, hơn nữa cũng đã rất chỉnh chu trong ăn mặc rồi. Ngọc Lan thấy cô ấy như vậy, trong lòng lại có cảm giác bị bạn thân lừa gạt.

Đi đi về về cũng đã mau đến mười một giờ, vì hai cô đều chưa ăn sáng nên Nguyên Triệt đề nghị nấu lẩu ngay bây giờ để hai người sớm có được thức ăn bỏ bụng. Nước gà đã đóng sẵn trong hộp giấy rất tiện lợi, chỉ cần khui nắp đổ vào trong nồi điện đợi nó sôi lên, pha thêm nước sôi rồi nêm nếm lại là có thể sử dụng được rồi.

Ngọc Lan mở tủ dự trữ thức ăn khô, lấy ra một bịch ớt sấy lớn, sau đó quay đầu hỏi ông chú đang đứng rửa rau xem hắn có thể ăn cay bao nhiêu. Hắn rất dễ chịu nói: “Theo khẩu vị của em đi”. Sau đó hắn rất chuyên chú lặt rau.

Khu vực nấu ăn đối với hai cô mà nói là rất lớn, hôm nay hắn chiếm hẳn một khoảng, nên nơi đây trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều. Ngọc Lan đứng nhìn bóng lưng hắn một lúc rồi thảng thốt. Cô lại có cảm giác Déjà vu nữa rồi, cũng không biết đây là lần thứ mấy cô có cảm xúc này, chỉ trong vòng hai tuần lễ mà cô vừa trải qua.

Ngôn Ngôn ngồi bên bàn ăn đang bỏ cá viên thập cẩm, bò viên, tàu hủ, thịt bò và thịt trừu ra mấy đĩa khác nhau. Thấy hai người đang đứng ở trong bếp tình ý nồng nàn như thế, lại thấy cô bạn si ngốc nhìn người kia từ phía sau lưng, nhịn không được thầm mắng bạn thân một chút, còn dám nói không thích người ta kìa.

Ngọc Lan muốn đun một nồi nước sôi khác để trụng mì tươi, nhưng mà bị ông chú chiếm cả hai bồn rửa chén. Cho nên cô chỉ có thể đứng cầm nồi phía sau hắn lúng túng, không biết mở miệng như thế nào. Nguyên Triệt cảm giác được có ánh mắt hướng đến thì quay lại, thấy cô như vậy nên mỉm cười đưa tay về phía cô. Trong một chốc cô cũng không biết hắn lại có ý gì, tính làm chuyện vô sỉ gì hay sao? Nơi này còn có Ngôn Ngôn đó nha.

Hắn thấy cô vẫn đứng im như trời trồng, thì bước đến hai bước nhẹ nhàng giành lấy nồi từ trên tay cô. Sau đó hắn ung dung mở vòi nước hứng lấy nửa nồi, đem đặt trên bếp bật bếp ga, rồi quay lại tiếp tục rửa rau, hành động trôi chảy tự nhiên.

Ngọc Lan đỏ mặt, cô đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngôn Ngôn đứng quan sát ở bên ngoài thì lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô phá vỡ ngượng ngùng, bước đến hỏi Ngọc Lan: “Lan Lan à, có mua nước ngọt cho tớ hay không?”

“Có, có… ở trong tủ lạnh đó”.

Cô hơi giật mình, vội vàng trả lời. Sau đó mở cửa tủ lạnh lấy một lon nước xá xị đưa cho Ngôn Ngôn, lại lấy thêm hũ ớt sa tế dùng để ăn lẩu và hũ nêm lẩu thái đem ra để ở trên tủ bếp. Cô còn mở cửa tủ bếp lấy ra ba cái chén ăn cơm, ba chén nhỏ để nước chấm rồi mở ra tủ kéo lấy thêm đũa và muỗng.

Ngôn Ngôn uống xong một ngụm nước ngọt, rất hưởng thụ nheo mắt khen ngon rồi mới đem chén đũa đi ra bàn ăn, bày lên thành ba phần.

Ngọc Lan thấy nước đã sôi thì bỏ vào một ít dầu ăn mới cho mì vào trụng, để mì vừa sôi lại thì đổ ra rổ, rửa qua với nước lạnh, như vậy mới giữ được độ dai của sợi mì. Xong việc cô để mì trong rổ cho ráo nước mới sắp lên đĩa.

Nước lẩu đầy ớt cũng đã sôi từ lâu, cô cho thêm một lượng vừa đủ sốt lẩu thái, lại nêm nếm thêm gia vị khác cho vừa ăn, mới chuẩn bị rút dây cắm, đem nồi điện ra ngoài bàn ăn. Nguyên Triệt cũng đã rửa xong rau, thấy vậy thì nói để hắn mang ra.

Ở chính giữa bàn, Ngôn Ngôn đã chừa ra một khoảng trống để vừa nồi lẩu điện. Lúc ba người ngồi vào bàn, đang cho các loại đồ ăn vào trong nước lẩu thì Ngọc Lan mới vỗ trán một cái, vội vàng chạy đến tủ lạnh mở ra ngăn đá, lấy nửa bịch cá phi lê còn lại đặt lên dĩa đem ra bàn. Ăn lẩu ít nhiều phải có đồ biển chứ. Thành phố Canberra không nằm gần biển, nên sẽ không có hải sản tươi sống. Trong siêu thị của Úc tuy có bán nhưng cũng chỉ là đồ đã rã đông ăn cũng không ngon lành gì, chỉ có cá đông lạnh thì miễn cưỡng có thể ăn được.

Cô bỏ vào thêm một ít cá đông lạnh trong nồi lẩu. Ba người nói chút chuyện phiếm trong lúc chờ thức ăn chín. Ngôn Ngôn liên tục hỏi han về chuyến đi Melbourne, lại hỏi ở nơi đó có gì để đi chơi. Nguyên Triệt trả lời vì chỉ đi tổng cộng ba ngày nên chỉ có thể đi loanh quanh thành phố Melbourne mà thôi. Nếu các cô muốn cũng có thể đi đến đảo Phillip vào ngày đầu tiên, có thể xem chim cánh cụt bơi trên biển. Hai cô nghe thấy mặt mày đều sáng rỡ, con gái chính là thích xem những động vật đáng yêu như thế.

“Từ đây đến đó phải lái xe bao lâu?”. Ngọc Lan tò mò hỏi, cũng không phản đối chuyện đi Melbourne nữa.

Hắn đáp: “Cũng không xa khoảng tám tiếng lái xe thôi”.

Hai cô nghe xong liền trợn mắt, tám tiếng mà không xa, vậy thì định nghĩa xa là như thế nào đây. Ngôn Ngôn lại thắc mắc hỏi sao mọi người không đi bằng máy bay. Hắn cũng không phiền hà giải thích: “Đi xe riêng mới thuận tiện, có thể đi đến nơi chúng tôi muốn đi. Nếu đi máy bay vậy phải tới đó phải bắt taxi hoặc mướn xe rất phiền phức. Hơn nữa có bao nhiêu người đi chung, thay phiên nhau lái xe sẽ không mệt mỏi”.

Nồi nước lẩu lúc này đã sôi sùng sục, Ngọc Lan nhanh chóng đứng lên mở nắp nồi lẩu ra rồi vừa cầm vừa chạy đến bồn rửa chén đặt nó vào trong bồn, mới trở lại bàn ăn ngồi xuống. Mùi thơm của lẩu thái chua cay đang lan tỏa nồng nàn ở trong không khí. Cô cầm đũa híp mắt hít một hơi, mở miệng mời mọi người cùng ăn. Đúng là ăn được món khoái khẩu, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Mọi người bắt đầu động đũa, cô gấp cá viên đang chuẩn bị ăn thì nghe Nguyên Triệt trầm giọng nói: “Sau này đừng mở nắp lẩu đang sôi chạy đi như vậy lỡ phỏng thì sao? Em mở ra đặt xuống sàn trước, sau khi ăn xong rồi dọn dẹp cũng được mà”.

“Được rồi, đã biết, mau ăn đi, chú thật càm ràm quá”.

Sau đó cô còn lấy lòng nấu một ít thịt bò, gấp để vào trong chén của hắn. Có người trong lòng không vui cũng nhờ hành động nịnh nọt này mà giảm bớt một nửa.

Trong lúc mọi người đang ăn, di động của Ngọc Lan cũng không chịu thua kém liên tục rung rung báo có tin nhắn mới. Cô nhìn lướt qua, lại thấy tên của bạn học phiền phức nên cũng không muốn trả lời. Nguyên Triệt đưa mắt nhìn thái độ dửng dưng của cô không khỏi có chút tò mò, ướm lời dò hỏi: “Em không cần trả lời tin nhắn sao, liên tục gởi như vậy chắc là rất gấp”.

“Là bạn học hỏi bài thôi, không gấp”. Cô vừa ăn vừa hàm hồ trả lời cho qua.

Gạt người? Nếu hỏi bài cũng không cần hỏi cô gái có học lực khá như cô chứ. Đúng là có vấn đề. Nguyên Triệt nghĩ thầm ở trong lòng, tuy cảm thấy bất an nhưng bên ngoài cũng không có tỏ vẻ gì cả.

Ngôn Ngôn vừa ăn bò viên vừa chép miệng nhìn thái độ của hai người trước mặt, cô bạn mình chắc chắn có bến đỗ an toàn rồi. Bản thân cô thì không biết khi nào thuyền mới có thể cập bến mơ đây?

******************

Sau khi ăn uống xong cũng gần đến một giờ trưa, Ngôn Ngôn nói cô ấy có hẹn với đám bạn uống cà phê ở gần đây, còn vờ vịt hỏi Ngọc Lan có muốn đi cùng hay không. Mặc dù cô nàng biết chắc một trăm phần trăm Ngọc Lan sẽ trả lời không rồi. Cô rất ít khi đi ra ngoài với đám bạn riêng của Ngôn Ngôn.

Rất nhanh nhóm bạn của Ngôn Ngôn đã đến đón cô ấy. Cậu bạn trai trong nhóm cũng thuộc gia đình khá giả, mới qua hai năm đã có bằng lái xe và mua xe đã qua sử dụng để xài. Tuy nói là xe cũ nhưng cũng còn rất tốt, hiệu Toyota sản xuất năm 2012. Đối với du học sinh mà nói như vậy cũng rất tốt rồi.

Ngọc Lan được sự trợ giúp của Nguyên Triệt nhanh chóng rửa xong chén dĩa. Hắn vừa lau khô nước trong khăn lau tay, vừa hỏi cô gái nhỏ đang xếp chén vào trong tủ bếp: “Hôm nay em muốn làm gì không? Đi xem phim nhé?”

Cô nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Thôi không đi đâu, xem phim nghe cũng không hiểu gì cả. Hơn nữa tối nay còn phải đi làm nữa”.

“Vậy em ở trường làm sao nghe hiểu giáo viên nói gì?”

“Thì ở nhà đọc bài trước, khi vào lớp nghe giảng sẽ dễ hiểu hơn một chút”.

Hắn hơi thất bại thở dài, sau đó cố gắng thử lần nữa: “Em nên xem nhiều phim Mỹ như vậy có thể luyện thêm kĩ năng nghe tiếng anh đấy. Xem phim xong anh chở em đi làm được không?”.

Ngọc Lan nghe hắn dụ dỗ một lúc, thấy hắn nói cũng có lý, hơn nữa đã lâu cô chưa đi xem phim, cũng không biết rạp chiếu phim ở bên này như thế nào. Cô có chút tò mò vừa suy nghĩ vừa đi lên phòng khách. Nguyên Triệt cũng đi theo phía sau, hắn ngồi vào một bên ghế sô pha, lấy ra điện thoại mở ra trang web của HOYTS rồi xem qua lịch chiếu phim trưa ngày thứ bảy.

Cô đang đứng ở một bên thấy vậy nhịn không được nói: “Chú đừng chọn phim kinh dị nha”.

“Được, anh biết”.

Hắn vui vẻ đồng ý xong lại đọc ra một tựa phim, gọi là ‘Victoria and Abdul’, thoạt nhìn có lẽ các cô gái sẽ thích xem. Cô đi tới gần nhìn qua màn hình điện thoại, thấy trong hình quảng cáo là một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc kiểu nữ hoàng Anh và một người đàn ông người Ấn trên đầu đội khăn theo phong tục đạo Hindu. Hắn còn cho cô xem qua một đoạn video ngắn giới thiệu phim, cô cảm thấy rất khá thú vị cho nên gật đầu đồng ý.

Cũng may phim bắt đầu chiếu lúc hai giờ ba mươi, thời gian chiếu là một trăm mười hai phút, như vậy nếu hai người rời khỏi lúc bốn giờ ba mươi thì vẫn còn nửa tiếng để đi đến nhà hàng làm việc.

Hắn thấy cô đồng ý thì mừng rỡ, nhanh chóng đặt vé qua trang web. Còn Ngọc Lan thì đi trở về phòng ngủ thay áo phông màu trắng rộng rãi, rồi lấy đồng phục nhà hàng cuộn tròn lại bỏ vào trong ba lô, mang lên vai mới đi ra ngoài.

Nguyên Triệt nhìn cô từ đầu đến đuôi một lượt mới không vui hỏi: “Sao em không mang dây chuyền?”

Ngọc Lan hơi xấu hổ cũng không biết tại sao lại phải ứng phó đáp: “Một chút còn phải đi làm mà, đeo cũng không tiện lắm”.

Hắn nghe cô nói vậy thì bán tín bán nghi, ở nhà hàng cũng không phải không cho đeo trang sức để đi làm. Vậy cô sợ cái gì chứ? Hay là sợ Ngôn Ngôn nhìn thấy?

Cũng có lẽ là vậy chăng. Da mặt của cô vốn mỏng, hiện vẫn chưa muốn công khai rõ ràng quan hệ của hai người. Hắn cảm thấy bản thân cần cố gắng thêm chút nữa để sớm có thể đem cô đặt ở bên mình, chứng tỏ quyền sở hữu. Như vậy hắn mới có thể an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lái xe đến trung tâm mua sắm Westfield Belconnen, Nguyên Triệt cho xe vào bãi tìm một chỗ trống đậu lại rồi mới ung dung bước ra ngoài. Ngọc Lan cũng nhanh chóng đi ra ở cửa xe bên kia, mang lại ba lô trên vai rồi cùng hắn song song đi vào tòa nhà Westfield.

Trên đường đi ra bãi xe, Nguyên Triệt thấy cô đi không nhìn đường, thậm chí còn cản trở xe lưu thông phía sau nữa. Hắn ho một tiếng, không báo trước kéo tay cô lại đi sát vào người hắn. Chiếc xe ở phía sau cuối cùng đã có thể chạy đi, người lái còn không quên giơ tay biểu hiện cảm ơn Nguyên Triệt nữa. Điều này làm cô chợt nhận ra chuyện mình vừa làm, có hơi xấu hổ. Nhưng là, hai người đã đi một quãng xa, vẫn không thấy hắn có ý định buông tay cô ra.

Cô chỉ liếc nhẹ hắn một cái cũng không phản kháng.

Khu rạp chiếu phim nằm ở trên tầng ba, cho nên hai người tay trong tay đi vào tòa nhà thì kiếm thang máy lên tầng.

Khu vực rạp phim này rất sạch sẽ, đèn vàng màu vỏ quýt làm cho không gian ấm áp nhưng không kém phần sang trọng. Mặc dù đối với người Úc mà nói, phim xem cũng là một chuyện hết sức bình thường không phải là nơi chứng tỏ đẳng cấp gì cả.

Nguyên Triệt đi đến quầy bán vé, bởi vì đã dặt trên mạng nên hắn không cần chờ xếp hàng như người khác. Hắn trực tiếp đi đến quầy cho nhân viên xem qua thư điện tử mà hệ thống HOYTS đã gửi cho hắn. Nhân viên mỉm cười nhanh chóng giao ra hai vé, còn ân cần hỏi xem hắn cho muốn mua gì nữa hay không. Hắn liền đặt mua một ly bắp rang bơ và một ly nước ngọt lớn.

Xong việc hắn đem mọi thứ trở lại nơi Ngọc Lan đang đứng chờ, cô thấy hắn cầm nhiều thứ như vậy, không tự giác đỡ lấy ly nước giùm hắn. Ly nước này rất lớn, gần như gấp ba lần bắp tay của cô luôn ấy.

Cô ngạc nhiên nhìn hắn: “Chú mua ly nước lớn như vậy một mình tôi làm sao uống hết đây? Không phải chú không uống nước ngọt sao?”

“Không sao, anh uống giúp em”. Hắn cười cười rất đáng ghét trả lời.

Cô nghe vậy liền đỏ mặt, lườm hắn một cái mới nho nhỏ phun ra hai từ: “Háo sắc”.

“Em nói anh như vậy mà anh không làm gì hết, không phải là quá có lỗi với bản thân hay sao?”

Nói xong liền một tay ôm bắp rang, một tay quàng qua vai cô lôi kéo cô đi về phía trạm soát vé. Từ xa trông đến hai người giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi. Cô gái muốn thoát ra khỏi người đàn ông, còn hắn thì cuốn lấy cô không buông. Đến nỗi người soát vé cũng thấy vui vẻ xen lẫn ngại ngùng giùm cho họ.

Cả hai đi đến số phòng chiếu số tám, vào trong thì Nguyên Triệt mới chịu buông cô ra. Sau đó hai người đi theo nhân viên trong rạp dẫn đến số ghế ghi trên vé. Bên trong rạp chiếu phim không gian hơi tối nên hắn nắm tay cô, đi phía trước dẫn đường, khi đi lên bậc thang cũng không quên nhắc nhở cô phải cẩn thận. Vì để thuận tiện cho việc dẫn đường nên nhân viên bật lên đèn nhỏ cầm tay, nên Ngọc Lan có thể nhìn thấy sơ lược bên trong một chút.

Phòng chiếu không quá rộng chỉ có thể chứa hai dãy ghế tổng cộng không đến một trăm chỗ. Mỗi ghế nệm bọc da rất rộng rãi, có thể bật nghiêng về sau để ngã lưng, hơn nữa khi ngã người về sau thì chỗ đặt chân cũng có thể nâng lên cao rất thoải mái. Cô thấy Nguyên Triệt vừa ngồi xuống thì bật ghế ra ngã lưng thì mới biết nó còn có chức năng như vậy.

Dân Úc, đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Hắn thấy cô vẫn cầm ly nước lớn trong tay thì bảo cô đưa cho hắn đặt trên chỗ để ly trên tay cầm. Chỗ để ly này cũng thật lớn có thể đặt vừa ly khổng lồ như vậy. Sau đó hắn còn chuyền qua ly bắp rang siêu lớn bảo cô ăn thử. Ngọc Lan không ngần ngại lấy một chút đặt vào miệng, nhai thử thì thấy vị rất mặn, không giống như bắp rang bơ ngòn ngọt bán trong rạp chiếu phim ở Việt Nam. Cô ăn một chút đã phải uống đến mấy ngụm nước ngọt, nên buột miệng nói: “Bắp rang ở đây không ngon, lần sau dẫn chú đi xem phim ở Việt Nam cho chú nếm thử cái gì mới gọi là bắp rang bơ thật sự”.

Nguyên Triệt thấy cô nói vậy thì buồn cười, xem ra cô gái nhỏ không còn đề phòng hắn nữa lại còn hứa hẹn cùng nhau về Việt Nam rồi, hắn vui mừng gật đầu nói: “Được”.

Sau đó, hắn suy nghĩ một chút cách xưng hô của cô, rồi nhã nhặn đề nghị: “Em đừng gọi anh là chú nữa, em như vậy anh có cảm giác mình đang làm chuyện đồi bại, còn là tội nhân thiên cổ đấy”.

Ngọc Lan ngạc nhiên nhìn hắn, hôm nay cô mới biết con lai không những có thể nói được tiếng Việt lưu loát, còn có thể nói thành ngữ nữa cơ. Cô đảo mắt, tay chống cằm khủy tay đặt trên thành ghế, trêu chọc hắn: “Đã là trâu già gặm cỏ non, còn ngại ngùng người khác gọi mình là chú?”

“Tùy em, dù sao em gọi vậy anh cũng rất thích, tăng thêm tình thú”.

Cô giật mình, quýnh quáng gọi: “Anh!”