Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 16




Vào một buổi tối nọ, Ngọc Lan sau khi ăn cơm tối xong, như thường lệ vào phòng xem trước bài học cho ngày hôm sau. Trong lúc đang đọc sách, cô lại nghe điện thoại di động đổ chuông báo có tin nhắn mới. Nhạc chuông là một đoạn sáo trúc trong bài nhạc “Tinh Nguyệt” đang nổi hiện nay. Bởi vì ảnh hưởng của phim Sở Kiều Truyện, nước lên thì thuyền lên, nhạc phim cũng được khán giả quan tâm không kém phim gốc. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều không ngoại lệ rất yêu thích bài nhạc này, chỉ là Ngôn Ngôn ngại ngùng không muốn đặt thành nhạc chuông bởi vì cô ấy nói đây là Úc cũng không phải Việt Nam hay Trung Quốc mà để nhạc cổ phong như thế, sẽ làm mất hình tượng cô gái hiện đại của cô ấy.

Ngọc Lan không mấy quan tâm những thứ này, cô nghĩ mình thích thì mình cứ làm thôi, quan tâm người khác nghĩ thế nào làm gì.

Nhưng mà, mấy ngày nay bị bạn học Nathan làm phiền quá độ, nên cô coi như đang nghe nhạc cũng không thèm nhìn qua tin nhắn.

Thẳng cho đến khi cô tắt đèn bàn học, leo lên giường đắp chăn rồi lấy di động cài đặt giờ báo thức, mới nhìn sơ qua tin nhắn đang được hiển thị trên màn hình. Số gửi đến lại là số lạ, ghi một câu hỏi không đầu không đuôi:

“Thích mặt dây chuyền đó không?”

Cô vừa xem qua đã biết ai là người gửi tin nhắn.

Cô theo quán tính liếc nhìn hộc tủ bàn học nơi cô đã cất giữ chiếc hộp giấy nâu kia, lại nhìn đồng hồ điện tử báo giờ trên điện thoại, đã là mười giờ ba mươi phút. Cô cắn cắn môi suy nghĩ, giờ này nếu nhắn tin lại không chừng lại phá giấc ngủ của chú ấy. Nhưng mà không nhắn lại, có thể người ta nghĩ mình làm cao cũng không tốt. Cho nên cô bối rối ngồi dậy, đọc hơn chục lần dòng tin nhắn chỉ có sáu chữ kia, rồi lấy hết can đảm của bản thân soạn ra một tin nhắn trả lời. Cô viết rồi lại xóa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn không soạn được một tin ra hồn nào cả.

Lúc trước cô khinh bỉ Ngôn Ngôn, bây giờ cảm giác giống như bị trời trả báo.

Ngọc Lan còn đang ngồi bần thần, thì nhạc chuông Tinh Nguyệt lại ngân nga lên một lần nữa trong bóng đêm vắng lặng. Cô hồi hộp nhìn màn hình nhỏ đang phát sáng, đọc thêm một tin Nguyên Triệt gởi đến. Hắn viết:

“Khuya rồi sao chưa chịu ngủ?”

Không hiểu sao khóe miệng của cô lại không tự chủ cong lên, lúc này lại không biết lấy dũng cảm từ đâu, nhanh chóng hồi đáp:

“Mới đọc bài xong, chuẩn bị ngủ rồi. Sao chú cũng chưa ngủ?”

Tin báo trả lời rất nhanh được gởi lại.

“Chờ em trả lời”.

Cô hơi nhíu mày suy nghĩ, ngón tay lại như lướt gió lướt mây trên bàn phím ảo, tạo nên những âm sắc đơn điệu.

“Dây chuyền rất đẹp, tôi rất thích. Nhưng mà không mong muốn làm thế thân của người khác”.

“Anh không phải tâm thần phân liệt cũng không có sở thích biến thái như vậy”.



Ngọc Lan đọc xong tin này, không cầm lòng được phụt cười. Không ngờ ông chú này lại viết như vậy. Nhưng mà, nếu chú ấy không biến thái thì chắc ở trên đời này không có ai như vậy nữa rồi.

Cô chưa trả lời lại, đã nghe vút một tiếng lại có một tin khác gởi đến, chỉ đơn giản năm chữ:

“Cho anh một cơ hội”.

Cô vừa đọc vừa ngã người nằm xuống giường, phần đầu an toàn chuẩn xác tiếp với gối mềm êm ái, ánh mắt bờ môi đều cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô lại soạn một tin mới, lúc này lại không viết được đường hoàng như khi nãy, viết rồi lại xóa.

Ở bên kia, Nguyên Triệt giống như chờ đợi không nổi, quả quyết bấm nút gọi điện thoại. Ngay lập tức nghe thấy cô bắt máy, lại nghe cô càu nhàu nói sao lại gọi khuya thế này sẽ đánh thức Ngôn Ngôn dậy. Hắn buồn cười, nãy giờ nhắn tin ồn ào như vậy nếu người kia thức thì đã thức từ lúc nào rồi.

Hắn cũng hiểu được, là do cô xấu hổ.

Hắn giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi cô mấy hôm nay trải qua thế nào. Cô đều nhất nhất trả lời, còn có qua có lại thăm hỏi hắn. Hai người đánh thái cực một hồi, hắn mới nôn nóng hỏi lại câu hỏi kia, cô vẫn chưa trả lời hắn.

Ngọc Lan hơi đảo mắt, im lặng một lúc lâu.

Nguyên Triệt chờ đợi vài phút. Hắn có thể nghe tiếng tim mình đập rất nhanh trong lồng ngực, lại nghe được hơi thở như có như không của cô qua điện thoại. Hắn giống như chịu không được, dứt khoát bước xuống giường, đi vài bước đến cửa sổ sát đất nhìn ra khu vườn bên ngoài, muốn để cái gì giúp hắn phân tâm một chút. Vài phút đồng hồ này còn làm hắn hồi hộp dữ dội hơn cả lúc đại hôn ở kiếp trước nữa.

“Tôi không thích tình cảm hời hợt giả dối.

Tôi cũng không muốn nghe người ta ngọt ngào nói yêu sau đó lại quay lưng theo cô gái khác.

Tôi cũng biết thời gian có thể làm phai mờ tất cả, kể cả tình yêu.

Nhưng mà tôi mong muốn nếu bạn trai tôi không yêu thích tôi nữa, thì anh ấy phải nói cho tôi biết đầu tiên. Tôi không muốn là người sau cùng biết chuyện, tôi nghĩ tôi sẽ không chịu nổi.

Cho nên, nếu chú có thể làm được tất cả, thì tôi mới có thể cho chú cơ hội”.

Và cũng cho cô một cơ hội của riêng mình.

Nguyên Triệt cúi đầu rũ mi, cố gắng nghe từng câu từ chữ, từng lời nói nho nhỏ giống như lời tâm sự chôn kín tận đáy lòng ở đầu dây bên kia. Đến khi cô nói xong một lúc, hắn mới mở miệng dịu dàng nói: “Được”

Cũng không như những thanh niên mới biết yêu vui mừng nhảy cẩng lên hứa hẹn hoặc lại nói những lời hoa mĩ có cánh. Hắn chỉ trầm ấm nói: “Cám ơn em đã tin tưởng anh”.

Hai người lại trao đổi vài câu, chúc ngủ ngon mới tắt điện thoại.

Nguyên Triệt trở lại giường lớn, nằm lên trên cũng chưa vội ngủ. Cảm giác hưng phấn vui mừng thế này, đã lâu chưa được trải qua. Có lẽ nói, từ cái ngày đại hôn kia đến nay, mới lại có cảm giác thành tựu như thế này.

Hắn lấy di động mở ra bộ sưu tập hình ảnh, chỉ có hai tấm ảnh được lưu giữ trong đó. Một là do Ngôn Ngôn gởi, ảnh của Ngọc Lan và hắn đứng trước biển hoa hình trái tim màu cam bên ngoài viền trắng, nổi bật ở trên nền hoa tulip xanh dương đậm. Bởi vì cô bị chụp bất ngờ nên mắt mở to hơi ngơ ngác, miệng cũng hơi nhếch trông rất buồn cười. Còn hắn lại đang đứng nhìn cô chăm chú.

Tấm còn lại, là do hắn chụp, lúc đó thiếu chút nữa đã bị cô phát hiện. Cũng may hắn nhanh trí nhanh tay bấm qua bản đồ của hội hoa xuân mới thoát được một kiếp. Ở trong hình, cô đang dịu dàng đứng bên hồ nước, hơi nghiêng đầu vén tóc qua tai, suối tóc đen huyền lả lướt bay theo gió.

Nguyên Triệt nhìn cô gái trong ảnh một lúc lâu, trên miệng vẫn mỉm cười.

**********************

Rất nhanh đã đến cuối tuần, hai cô gái nhỏ còn đang say trong giấc mộng thì nghe tiếng đập cửa ở phía trước. Bình thường có người gõ cửa hai cô không muốn cũng sẽ không mở, vì có rất nhiều người chỉ đến giới thiệu dịch vụ hoặc kêu gọi quyên góp từ thiện. Người ta chỉ gõ vài tiếng nếu không có ai trả lời sẽ nhanh chóng bỏ đi. Nhưng mà người này rất kiên trì bền bỉ mà đập cửa hơn năm phút đồng hồ cũng không ngừng lại.

Bởi vì phòng của Ngọc Lan gần cửa chính hơn một chút nên nghe rất rõ ràng, cô hơi tức giận xen lẫn quờ quạng thức dậy, tống chăn mền qua một bên rồi một đường hùng hổ đi lên phía trước, mở ra cửa gỗ.



Cô thấy Nguyên Triệt mặc quần jean cơ bản, áo sơ mi màu đen phủ bên ngoài áo thun trắng ôm sát người, tay áo xăn đến khủy tay, đang đứng bên ngoài cửa lưới an ninh. Cô hơi ngẩn người, sau đó theo quán tính lấy hai bàn tay sờ tóc, chỉ đụng vào một chút thì đã biết hiện trạng đầu mình trông rất giống tổ quạ rồi. Cô nhắm mắt hét lớn một tiếng rồi quả quyết đóng cửa gỗ lại.

Ngọc Lan một đường lao thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, lấy lược hai ba nhát chải tóc xong rồi chạy vào phòng ngủ thay qua quần sọt jean, áo thun cổ tròn đơn giản màu xanh lục mới chạy trở lại mở cửa. Toàn bộ quá trình chỉnh trang lại của cô không mất đến mười phút. Lúc cô thở hổn hển mở cửa lần nữa thì đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

Trong lòng cô có hơi hụt hẫng, tay không tự chủ mở ra cửa lưới rồi bước ra sân trước. Gương mặt cô bởi vì hành động vội vã quá mức mà có chút hồng hồng. Cô vừa đi ra mấy bước thì thấy hắn giống như vừa đứng vừa ngồi tựa vào phía trước đầu xe SUV, hai mắt nhìn vào khoảng sân bên hông nhà có cây xanh rợp bóng mát, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nghe tiếng cô đi đến thì quay đầu, hơi kéo khóe môi rồi lại trêu ghẹo nói: “Thì ra em cũng biết ngại ngùng như vậy?”

Cô cũng không thèm để trong lòng, còn biết chất vấn ngược lại: “Sao chú đến sớm quá vậy? Cuối tuần cũng không để ai nướng sao?”

“Nướng? Khét hết rồi, anh đứng đây còn nghe mùi đây này. Anh dậy từ lúc năm giờ rồi, bây giờ đã là mười giờ hơn, em còn muốn nướng đến bao giờ?”

“Chú dậy sớm cũng không muốn cho người khác ngủ thêm sao. Mà sao chú dậy sớm quá vậy? Ngày nào cũng vậy à?” Cô thử dò hỏi.

“Đã quen, khó có thể thay đổi. Nhưng mà để xem sau này nếu anh lấy vợ rồi, có thể bồi bà xã ngủ thêm một lúc”.

Hắn nói ra một câu này thì cười đến xuân tâm sáng lạng.

Ngọc Lan nghe vậy nhướng mi tỏ vẻ khinh thường, cũng không có đáp trả. Trong một lúc hai người đều lâm vào trong im lặng.

Sau đó hai người đều cùng nhau đồng thanh lên tiếng: “Chuyện đó…”

“Chú nói trước đi”.

“Ưu tiên phụ nữ”.

Cô liền hít vào một hơi, suy nghĩ sắp đặt từ ngữ trong đầu một lúc mới chậm rãi nói: “Chuyện đó, tạm thời đừng để ai biết”.

Hắn hơi nhíu mày, đứng thẳng người dậy, lặng thinh.

“Chúng ta chỉ mới gặp được hai tuần, như vậy có quá vội vàng hay không. Đợi khoảng một tháng nữa hãy công khai vậy”.

Ngọc Lan tuy đã đồng ý với hắn nhưng cũng hơi sợ hãi. Cho nên cô suy nghĩ mấy đêm cuối cùng ra quyết định này, coi như trong một tháng này vừa để tìm hiểu vừa để thử thách hắn vậy.

Nguyên Triệt vẫn không nói không rằng, lại tiến đến trước mặt cô, cúi đầu, một nụ hôn ấm áp kéo dài ập đến làm cho cô ngẩn ngơ, lại có chút ngọt ngào, không thể cũng như không muốn phản kháng.

Đến khi lấy đủ ngon ngọt của cô, hắn mới chịu buông lỏng một chút. Ngọc Lan ở trong mơ mộng cũng dần dần tỉnh lại, hai má thật đỏ muốn nhỏ ra máu. Nhưng cô vẫn đanh đá nói: “Chú như vậy hoài là tôi báo cảnh sát chú quấy rối tôi đó nha”.

“Được, em nỡ lòng thì cứ báo”.

Ngọc Lan bĩu môi khẽ liếc hắn một cái.

Nguyên Triệt cười vui vẻ sau đó bảo cô thu xếp chuẩn bị ra ngoài ăn sáng. Cô sực nhớ đến Ngôn Ngôn, bảo hắn chờ một chút, sau đó chạy vào gọi cô bạn dậy. Nhưng là cô ấy thà tử thủ ở trên giường chứ nhất quyết không chịu đi đâu cả. Ngọc Lan thấy vậy cũng đắn đo, cô hiện tại cũng không muốn đi ăn sáng gì. Cho nên cô lại đi ra ngoài sân, nói cho hắn biết hai cô không ra ngoài ăn. Nếu hắn muốn, cô có thể nấu ăn tại nhà cho mọi người.

Nguyên Triệt suy nghĩ một chút rồi nói để hắn chở cô đi mua thức ăn, còn đề nghị trưa nay bọn họ cùng nhau ăn lẩu cay. Cô nghe nói đến tên món ăn đã thèm đến muốn chảy nước miếng, không nói hai lời liền xách ba lô leo lên xe của hắn.

Ngọc Lan chỉ đường cho Nguyên Triệt chạy đến một cửa hàng nhỏ của người Việt, giống như một siêu thị nhỏ. Ở nơi này, thứ ba và thứ sáu mỗi tuần sẽ có xe tải chở thịt tươi, gà, vịt làm sạch và rau cải tươi mới lẫn đồ khô từ Sydney đem xuống. Hôm nay là thứ bảy cho nên trong cửa hàng cũng còn lại rau dưa từ chiều hôm qua đưa đến, cũng không quá tệ.



Cô vừa bước vào thì được anh chủ tiệm nhỏ con, đeo mắt kính tươi cười hỏi thăm. Cô vừa thuận tay lấy rỗ nhựa đựng thức ăn vừa vui vẻ chào lại anh ta. Lúc cô đi ngang qua trông thấy anh ta có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên Triệt, có lẽ chưa bao giờ thấy hắn đi vào cửa hàng này. Ngọc Lan cũng lãng tránh không muốn giới thiệu.

Hắn đi đến giành lấy rỗ nhựa từ trong tay cô rồi lại lẽo đẽo đi phía sau lưng cô gái nhỏ. Lúc này cô mới hỏi hắn muốn mua gì để nhúng lẩu. Hắn rất dễ dàng nói ăn gì cũng được.

Cô gật đầu, quen đường quen lối mà đi thẳng xuống dãy tủ đông lạnh dựng đứng hai bên tường, mở cửa tủ ra rồi chọn lựa một khay thịt bò thái lát mỏng, thêm một khay thịt trừu thái mỏng, một bịch lớn cá viên và tàu hủ cá thập cẩm để ăn lẩu. Sau đó cô lại đi đến hàng tủ mát để lấy thêm bò viên loại nhỏ, tàu hủ chiên. Cuối cùng, cô mới đi trở ngược lại phía trước đến kệ rau, chọn lựa hai bó rau muống còn tươi bỏ vào trong túi ni lông rồi đặt vào rỗ đựng thức ăn. Cô còn mua thêm một bó cải Đài Loan, một bịch mì tươi, một vỉ nấm đủ loại và một hộp giấy lớn nước súp gà đóng hộp.

Cô cảm thấy đã mua đủ, quay sang thấy Nguyên Triệt vẫn thành thật đứng xách giỏ nhựa đựng đầy đồ ăn đến muốn rớt ra ngoài. Hắn vẫn bình thản đứng kế bên cô, không hề hé răng than vãn lời nào. Trong lòng cô vui vẻ, tức thì muốn cộng thêm một điểm cho hắn.

Cô nhìn thấy giỏ đồ ăn nặng nề, tốt bụng hỏi hắn có nặng không, có thể đem để ở quầy tính tiền trước.

Hắn lắc đầu, sau đó hỏi: “Em có cần mua thêm gì thì cứ mua, mua thức ăn cả tuần này luôn đi. Còn có, chút nữa ăn lẩu em muốn uống nước gì không?”

Cô nghe thấy hắn chăm sóc hỏi han như vậy, trong lòng lại muốn cho thêm một điểm nữa. Chỉ là cô rất khách sáo nói: “Không cần đâu trong tủ đá vẫn còn rất nhiều thức ăn của bác gái cho chưa ăn hết nữa. Vả lại tủ lạnh rất nhỏ không để hết được”

Cô vừa giải thích vừa đi đến tủ mát lấy ra hai lon nước ngọt xá xị Chương Dương, đây là thức uống mà cô rất yêu thích khi còn ở Việt Nam, không ngờ cửa hàng nhỏ này cũng có nhập hàng. Sau đó cô còn đưa cho Nguyên Triệt nhìn qua, rồi hỏi: “Chú có muốn uống nước ngọt không?”

“Anh uống cái này”. Hắn vừa nói vừa đưa tay vào trong tủ mát, lấy ra một chai trà xanh không đường ướp lạnh.

Ngọc Lan thấy vậy liền trêu ghẹo nói: “Chú giống ông già thật đấy”. Sau lại không kềm được còn cười khúc khích không ngừng.

“Đúng vậy anh già rồi cần phải cưới vợ sinh con, em cũng nên mau lớn nhanh một chút đi”.

Hai má của cô đỏ hồng, lên án hắn: “Sao chú lớn tuổi mà nói chuyện không đàng hoàng gì hết vậy”.

Hắn cười cười cũng không có trả lời cô.

Hai người đi về hướng cửa chính, Nguyên Triệt để giỏ nhựa đựng đầy thức ăn lên băng chuyền để tính tiền. Anh chủ cửa hàng vừa lấy đồ trong giỏ vừa hỏi bâng quơ vài câu về Ngôn Ngôn. Ngọc Lan cười nói cô ấy ở nhà, còn cô quá giang bạn chở đi mua đồ ăn. Anh chủ thấy cô không muốn giải thích gì thêm nên chỉ chăm chú tính tiền. Trong một lúc chỉ còn tiếng bíp bíp của máy scan vang lên trong cửa hàng nhỏ.

Nguyên Triệt âm thầm thở phào, cũng may cô lại không nói hắn là chú của cô hoặc là Ngôn Ngôn. Chuyện này có lẽ nên ăn mừng một chút.

Sau khi tính tiền xong tổng cộng hơn một trăm đồng. Ngọc Lan đã cầm sẵn ví nhỏ trong tay muốn trả tiền. Nguyên Triệt thấy vậy liền ngăn cô lại, còn nói với ông chủ là thức ăn này hắn trả đừng lấy tiền của cô ấy. Anh chủ cười tươi như hoa còn bảo Ngọc Lan: “Đúng rồi, để bạn trai trả tiền đi là do anh ấy tình nguyện mà”.

Cô xấu hổ hơi lính quýnh một chút sau đó có âm thanh như muỗi kêu vo ve: “Là bạn”, chỉ là không biết có ai nghe được lời cô nói hay không.