Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 18




Phim điện ảnh “Victoria and Abdul” xoay quanh câu chuyện về tình bạn tri kỉ kì lạ giữa một anh chàng người Ấn và nữ hoàng Anh. Anh được giao nhiệm vụ đi đến nước Anh để tặng quà nhân dịp lễ kỉ niệm năm mươi năm trị vì của nữ hoàng Victoria. Từ đó, hai người đã có một tình bạn sâu sắc cho đến tận lúc bà mất vào năm 1901.

Lần đầu tiên Ngọc Lan được xem một thước phim chỉ nói về tình bạn đơn thuần đẹp đẽ như vậy, cũng không có sử dụng tiền đề tình yêu để câu khách. Đến lúc nữ hoàng mất và lúc Abdul quỳ lạy ở Ấn Độ để tưởng nhớ bà, cô có chút xúc động hơi rơm rớm nước mắt.

Cô còn đang chìm trong xúc cảm của bộ phim thì có một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên tóc, còn an ủi vỗ vỗ nhẹ đầu cô.

Khóe miệng khẽ giương thành hình cung nhẹ, cô quay đầu nhìn người đàn ông ngồi kế bên. Hắn đã ngồi thẳng dậy rất nghiêm chỉnh, hai mắt ưng hơi hoảng hốt nhìn thẳng vào cô, giống như thật sự sợ cô sẽ vì bộ phim mà rơi nước mắt. Không biết sao cô lại muốn làm nũng, giống như lúc trước khi còn có mẹ ở bên cạnh. Cô liền cuối người về phía trước trán tựa vào đầu vai hắn, còn không thành thật dụi qua dụi lại một lát trên áo sơ mi đen. Không đến ba giây, hai mắt cô đã khô, mà áo sơ mi màu đen lại hơi ẩm ướt. Cũng may là màu tối nên khó có thể nhận ra được.

Sau đó cô nhanh chóng rời đi, Nguyên Triệt hơi có chút mất mát nhưng vẫn cười cười, sau đó cuối đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô một cái.

Đèn vàng ở trong khán phòng bật sáng, nhạc kết thúc phim cũng nhẹ nhàng vang lên, trên màn hình bắt đầu chạy chữ giới thiệu tên của các cộng sự hợp tác làm nên tác phẩm này. Nguyên Triệt giơ tay xem đồng hồ, bây giờ là bốn giờ hai mươi phút. Hắn ân cần hỏi: “Còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ làm, em muốn ăn gì trước khi vào ca không?”

Ngọc Lan lắc đầu: “Lúc trưa ăn lẩu rất nhiều bây giờ còn no lắm”.

“Tối nay anh chở em về, lại mua gì về ăn tối nhé?”

“Sao anh tốt với chúng tôi quá vậy?”. Cô giả vờ giả vịt, còn cố ý thêm lôi kéo Ngôn Ngôn vào trong câu hỏi.

Hắn nhún vai trả lời: “Anh chỉ tốt với bạn gái của anh thôi”.

Hai người đợi khoảng mười phút, khi những người khách khác đã ra về hết thì họ mới bắt đầu đứng lên đi về phía cửa. Nguyên Triệt hay tay ôm 2 ly bắp rang và nước ngọt khổng lồ, thật sự mất hết hình tượng chững chạc nghiêm túc của hắn. Ngọc Lan thấy vậy thì che miệng cười trộm một chút, sau đó đi lên cướp lấy ly nước uống một ngụm mới thở ra, dáng vẻ thật sảng khoái. Nguyên Triệt hỏi cô còn muốn ăn bắp rang hay không. Cô lắc đầu ghét bỏ. Bắp rang mặn và dở như vậy thà không ăn còn hơn. Hắn không nói hai lời, thảy cả ly khổng lồ vào thùng rác.

Ngọc Lan lại có chút tiếc của nói: “Sau này anh đừng mua nhiều như vậy nữa. À không, sau này đừng mua loại này nữa”.

Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Được, sau này chỉ mua thứ em thích”.

“Kinh nghiệm tán tỉnh con gái của anh ghê thật đấy”.

Nguyên Triệt hơi giật mình, cười lớn, còn đáng hận hỏi: “Vậy em thích không?”

Ngọc Lan hai má đỏ hồng, cũng không trả lời hắn.

Hai người sóng vai đi trở ra bãi đỗ xe, trước sau ngồi vào xe. Nguyên Triệt bấm nút khởi động xe rồi điều chỉnh lại điều hòa cho thích hợp mới chạy đi. Trên đường chạy xe khoảng mười lăm phút, hắn bắt đầu không thành thật, tay trái mới đầu đặt trên vô lăng, sau lại chuyển xuống đặt trên cần số. Một lát sau lại mon men kéo cánh tay phải của cô qua, lại nắm chặt bàn tay nhỏ không buông suốt đoạn đường.

Ngọc Lan trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà vẫn không quên nói: “Anh tập trung lái xe đi, cẩn thận một chút không nên lái một tay như vậy”.

Hắn nhìn ở phía trước kính chắn gió, mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Hắn vừa đỗ xe ở ven đường, Ngọc Lan nhìn đồng hồ trên xe đã thấy bốn giờ bốn mươi lăm thì vội vàng rút tay, nói lời cảm ơn, muốn mở cửa chạy đi. Ba lô trên vai cô lại bị sức mạnh kéo trở lại, cô nhịn không được quắc mắt nhìn hắn: “Sao anh cứ thích kéo ba lô lại vậy?”

Hắn hơi cười: “Sao không nói tạm biệt?”

“Tạm biệt”.

“Goodbye kiss đâu? Ở đây hai năm em vẫn không biết phong tục người Úc à?

“Anh thật nhàm chán”. Ngọc Lan tuy miệng nói vậy nhưng vẫn nhanh chóng hôn nhẹ bên má của hắn một cái rồi vọt đi. Cô còn phải thay đồng phục nữa nha.

************

Một tuần lễ tiếp theo vẫn như vậy diễn ra không có chút gì mới mẻ, ngoài việc Ngọc Lan và Ngôn Ngôn có được hộ hoa sứ giả đưa đón đi làm.

Hắn còn rất tuân thủ lời hứa, không có hành động quá trớn với cô khi có mặt Ngôn Ngôn ở đó.

Đón đưa được một hai lần thì Ngọc Lan sợ phiền phức đến hắn, bảo hắn đừng đến nữa. Nhưng hắn không chịu nghe cô nói, mỗi ngày thứ hai, thứ năm và thứ bảy đều kiên trì đưa đón. Sau đó thấy cô không vui hắn mới đề nghị, chỉ đến rước hai cô sau khi tan ca, còn lúc đi làm thì hai cô đi bằng xe buýt. Ngọc Lan mới đầu không chịu, nói rằng hai cô có thể đón xe về buổi tối. Hai bên gây gỗ vì chuyện không đâu, cuối cùng cô cũng lùi một bước đồng ý lời đề nghị của hắn. Thật ra không phải cô làm cao, mà cô cảm thấy hắn đưa đi rước về như vậy rất mệt mỏi. Ngày thường hắn dậy lúc năm giờ sáng, mà mười giờ tối còn phải chạy rong ngoài đường như vậy. Dù cho người máy cũng phải mệt chứ sao.

Đi đi về về như vậy thì nhanh đến thứ sáu. Rất may thứ sáu hằng tuần hai cô không có lịch học. Từ lúc sớm tinh mơ, hai cô đã thức dậy làm vệ sinh thay quần áo, còn kéo theo hai chiếc va ly nhỏ đi đến phòng khách chờ đợi. Ngôn Ngôn hôm nay trang điểm nhẹ nhàng và mặc áo váy của Forever New rất xinh đẹp quyến rũ. Thân trên của áo giống như yếm cổ tròn màu trắng, bên dưới là váy chiffon mỏng manh có in hình hoa bướm màu xanh da trời rất sống động. Váy còn được cách tân kiểu phía trước ngắn phía sau có đuôi hơi dài đến gần mắc cá chân. Cả người cô ấy giống như là người mẫu chuyên nghiệp tràn trề sức sống.

Ngọc Lan thì rất làm biếng định qua loa mặc quần sọt áo thun, vừa ra khỏi cửa phòng ngủ thì bị Ngôn Ngôn trừng mắt đến nhột nhạt. Sau đó bị cô ấy lôi vào phòng, bắt thay áo mới. Cuối cùng cô ấy lục tung tủ đồ của Ngọc Lan, chọn ra một cái váy áo bắt cô thay vào. Váy hình chữ A xanh nhạt đơn giản đến đầu gối, trễ vai, ở phần vai còn đặc biệt gắn thêm một vòng vải nhún bèo thêu hình tròn đơn giản xen kẽ với đường thẳng màu xanh dương. Giản dị nhưng khá đáng yêu.

Ngọc Lan càu nhàu một chút, đi chơi thôi mà cũng không phải dự dạ tiệc gì đâu. Ngôn Ngôn lên giọng dạy đời: “Lần đầu tiên đi chơi cũng gia đình bạn trai, phải có chút thể diện chứ”.

“Ở đâu ra bạn trai? Cậu nói là cậu với thầy Thomas đó à?”

Ngôn Ngôn hai má từ từ đỏ lên, nũng nịu chạy đi lên phòng khách trốn tránh.

Khoảng bảy giờ thì chiếc xe Van Toyota Hiace quẹo vào sân trước của ngôi nhà hai cô đang ở rồi đỗ lại. Bác gái ở bên trong kéo cửa đi ra, sau đó nhìn ngôi nhà và đánh giá xung quanh. Hai cô từ lúc xe đến đã mở cửa đi ra ngoài đón đồng bọn rồi.

Bác gái dưới sự hướng dẫn của hai cô bước vào nhà tham quan một lát thì mới gật đầu nói, nhà này thật không tệ. Nhưng mà nếu hai cô muốn thay đổi chỗ ở thì bác gái sẵn sàng cho mướn phòng ở. Bà còn than thở nói hai đứa con trai có cũng như không, chúng nó đều không muốn ở chung với ông bà, làm cho ông bà nhiều khi thấy rất cô đơn. Nhưng mà thật sự chỉ có bà cảm thấy vậy thôi, chứ ông Whaley không chừng rất vui vẻ mà tống hai đứa con ra khỏi nhà đấy.

Hai cô dụ dỗ cho bà vui một chút nhưng cũng không có đề cập đến chuyện dọn nhà gì cả.

Đám đàn ông gồm ba người nhà Whaley đang ở bên ngoài nói chuyện. Ông Whaley châm thuốc, rít một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng. Giáo sư Thomas cũng giống ba, đang đặt điếu thuốc trên môi nhưng chưa thấy châm lửa. Hắn còn đang bận nhìn anh hai ân cần xách hai chiếc va ly lên xe giùm cho hai cô sinh viên của hắn.

Cũng may xe rất lớn mới có thể để nhiều hành lý như vậy. Trong cốp không đủ đặt tất cả, nên Nguyên Triệt phải hạ chỗ tựa lưng của một ghế ngồi trong xe xuống, đặt thêm va ly lên trên mới đủ chỗ. Hai người dàn ông sau khi chờ đợi Ngọc Lan khóa lại cửa nhà mới dập thuốc, đi vào trong xe. Chiếc xe này có tổng cộng chín ghế cộng thêm một ghế lái. Nguyên Triệt làm tài xế chuyến đầu tiên đã yên vị trên ghế lái. Lúc Ngọc Lan chui vào trong xe xuyên qua lớp kính ngăn cách buồng lái và cabin, còn có thể thấy hắn đang mở hộp kẹo bạc hà ăn vào hai viên. Khi thấy Ngọc Lan nhìn đến từ kiếng chiếu hậu, hắn còn mỉm cười với cô một cái. Tay trái lắc lắc hộp kẹo, ý hỏi cô có muốn ăn hay không. Cô hơi mỉm cười lắc đầu từ chối.

Cô và Ngôn Ngôn đi xuống hàng ghế thứ hai ngồi xuống theo phép lịch sự. Hàng ghế thứ nhất thì để cho ông bà Whaley ngồi. Còn giáo sư Thomas thì đã ngồi bên ghế phụ lái trò chuyện với anh trai.

Hai cô quan sát trong xe, cảm thấy trong ngoài không đồng nhất chút nào. Ở bên ngoài giống như một chiếc xe du lịch màu trắng bình thường không có gì  nổi bật. Nhưng ở bên trong nội thất rất sang trọng. Phía trên ghế lái, nơi đặt radio và GPS đều được lót gỗ màu nâu bóng loáng tinh tế. Các ghế ngồi đều là ghế bọc da màu trắng ngà, còn có thể ngả lưng ra sau. Ở trên trần xe cũng gắn hệ thống điều hòa và đèn rất cầu kì. Ngoài ra trong xe còn có tủ lạnh mini để giữ lạnh nước uống.

Ngọc Lan không hiểu về xe cộ, nhưng cũng đoán được chiếc xe này hẳn rất mắc đi.

Hai cô vừa lên xe bà Quyên liền phân phát nước uống, ngoài nước ngọt Coca, nước suối còn có nước hoa quả. Rượu vang thì không có, bởi vì bà nói phải giữ rượu ở nhiệt độ nhất định, nếu không mùi vị sẽ thay đổi không còn ngon nữa. Rất khó khăn để giữ nhiệt độ như vậy trong lúc di chuyển nên không mang theo chai nào cả. Hai cô đều đã học qua điều này cho nên hiểu ngay ý của bà.

Hai cô nhận lấy chai nước khoáng từ tay bà, nói cảm ơn. Bà còn đem ra một ít thức ăn vặt, từ khoai tây chiên đến sô cô la, kẹo ngọt, mứt hoa quả… cái gì cũng có. Ngọc Lan bèn trêu đùa: “Bác gái à, bác có thể mở được siêu thị trên xe luôn rồi đó.”

Bà Quyên cười ha ha nói: “Bác quen rồi đi đâu cũng phải đem theo đồ ăn mới tốt”.

Hai cô đều đồng thanh trả lời ở nhà mẹ của các cô cũng vậy. Ngôn Ngôn vừa nói xong thì nhìn qua Ngọc Lan, sợ bạn lại nhớ đến người mẹ quá cố lại buồn.  Nhưng mà Ngọc Lan ngoài hơi khựng lại một chút thì cũng không có tỏ vẻ gi hơn.

Xe chạy bon bon trên đường tráng nhựa, ở hai bên đường luôn có cây nhỏ cây lớn tụt lại phía sau. Bởi vì ở Úc thường khô hạn, nước cũng khan hiếm nên cây lá không được xanh tươi mơn mởn, mà có chút úa vàng. Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn được thiên nhiên tươi đẹp trải dài trên đường quốc lộ. Thỉnh thoảng ở trên cung đường xuyên bang, còn có thể thấy vài cánh đồng bằng trồng lúa mì hoặc hoa cải vàng rượm cả một khoảng không rộng lớn.

Ba người phụ nữ trên xe nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Ông Whaley thì chơi trò chơi đánh bạc trong máy điện thoại, thỉnh thoảng xe chạy đến khu ngoại ô ngoài vùng phủ sóng thì ông lại càu nhàu một chút. Rồi ông lấy sô cô la ăn, lại nhâm nhi cà phê mà bà Whaley đã pha sẵn cho ông, trông rất hưởng thụ.

Xe chạy được khoảng bốn tiếng thì rẽ vào một trạm xăng hiệu BP ở một thị trấn nhỏ gọi là Albury. Nguyên Triệt dừng xe trước một cột đổ xăng, tắt máy rồi đi qua bên hông xe tự đổ xăng vào bình. Thomas cũng đi ra ngoài sau đó mở cửa xe phía sau, ló đầu vào hỏi mọi người có muốn ăn trưa hay đi vệ sinh hay không. Mọi người có người muốn người không nhưng vì ngồi trong xe đã lâu nên đều muốn ra ngoài thư giãn một chút.

Nguyên Triệt sau khi đổ đầy xăng thì bảo Thomas lái xe vào bãi đậu xe. Còn hắn thì đi thanh toán hóa đơn.

Cả nhóm sau đó đều đi theo hắn vào cửa hàng tiện lợi, hắn đi trả tiền trong khi mọi người đi xem hàng hóa một chút. Những cửa hàng như thế này thường sẽ bán những con gấu bông nho nhỏ rất khác biệt, hoặc là nón lưỡi trai có in hình bản địa.

Sau khi Thomas đỗ xe rồi đi vào thì cả nhóm thống nhất sẽ ăn trưa ở cửa hàng thức ăn nhanh KFC không xa trạm BP. Cả đoàn người cùng nhau đi lên xe trở lại, rồi chạy đến KFC, đoạn đường không đến ba phút lái xe.

Lúc ông bà Whaley đi đặt thức ăn thì Thomas ra ngoài hút thuốc. Ba người còn lại đi vào nhà vệ sinh. Ngọc Lan sau khi xong việc thì thở phào rửa tay xong mới bước ra ngoài cửa, còn muốn chờ đợi Ngôn Ngôn. Nguyên Triệt từ bên cửa của bên nam bước ra trông thấy cô có chút ngạc nhiên.

Sau đó không đứng đắn nói: “Em chờ anh à?”

“Anh nói đi”.

Hắn tiến đến nắm tay của cô kéo đi: “Anh nghĩ vậy. Đi thôi đứng chờ ở nơi này làm gì. Cô ta cũng không phải con nít”.

Ngọc Lan vừa đi theo Nguyên Triệt cho đến hết hành lang dẫn ra ngoài nhà ăn, thấy ông bà Whaley cũng đang hướng về nơi này thì khẩn cấp rụt tay trở lại.

Hắn cảm thấy chút hụt hẫng, hơi chau mày, ở bên ngoài vẫn là vẻ nghiêm túc chững chạc, nhìn không ra tâm tình.