Cả gia đình Whaley và ba cô gái ngồi thêm ba mươi phút thì đã mau đến năm giờ chiều. Không có ai nhắc đến chuyện rắc rối khi nãy. Mọi người bắt đầu lục tục thu dọn mọi thứ muốn rời khỏi. Trước khi đi bác gái vẫn không quên nhắc nhở hai cô, nên đi theo gia đình của bà đến Melbourne xem trận chung kết bóng bầu dục AFL sẵn tiện tham quan thành phố lớn nhất nhì nước Úc.
Bởi vì bọn họ đậu xe ở hai bãi xe khác nhau cho nên chia ra mà đi. Hai cô gái vẫn đi theo xe của Nguyên Triệt về nhà. Trên đường đi ngoài im lặng vẫn là im lặng.
Khi vừa về đến nhà, Ngôn Ngôn mở cửa xe rất nhanh hai tay cầm theo túi lớn túi nhỏ, phóng ra ngoài nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa gỗ. Ngọc Lan vừa mới cúi người nâng ba lô từ chỗ để chân lên đã không thấy cô ấy đâu nữa. Cô lắc đầu, cô bạn của cô đúng là chạy trốn còn nhanh hơn gió.
Cô cũng cảm ơn hắn xong, lại nói túi giấy của hắn vẫn để trên sàn xe, mới vác ba lô nhỏ lên một bên vai muốn chui ra khỏi xe thì bị một lực mạnh mẽ kéo giữ ba lô ngược trở lại. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn hắn thì thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn một chút, còn cười nhẹ: “Ba lô của em sao không gài lại vậy?”
Cô hơi ngại ngùng giải thích: “Nắp ba lô của tôi gài lại bằng nút kim loại rất dễ bị rớt ra, nhưng mà không sao, ở bên trong không có gì quý giá cả. Chuyện lúc nãy... cảm ơn chú”.
Hắn không tự nhiên gật đầu, nhanh chóng nói lời tạm biệt sau đó dáng vẻ như muốn rời đi, cô thuận theo đóng lại cửa xe rồi đi chậm theo con đường tráng xi măng vào nhà.
Ngọc Lan vừa bước vào cửa thì đã thấy Ngôn Ngôn đang đứng chống nạnh nhìn, khóe miệng còn cười rất gian. Cô thấy vậy thì bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tới giờ uống thuốc rồi à?”
“Uống thuốc cái đầu nhà ngươi, mau khai ra, anh hai đã tặng quà hay chưa?” Ngôn Ngôn rất nhiệt tình tìm hiểu.
Ngọc Lan lại không cho là đúng: “Tặng gì chứ. Không chừng chú ấy mua cho người khác đó. Là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi”.
Ngôn Ngôn vẻ mặt không thể tin được nhìn bạn thân.
Ngọc Lan đi vượt qua cô ấy hướng về phía phòng ngủ lấy quần áo đi tắm rửa. Sau đó cô mới đi ra ngoài nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một củ cà rốt, một trái mướp tây, và nửa trái ớt chuông còn dư lại từ lần nấu ăn trước. Cô mở ngăn đá lấy ra một ít thịt bò thái lát dự trữ để ra ngoài. Cô còn lấy một củ hành tây đặt trong rổ nhỏ ở trên kệ bếp. Sau khi cô rửa qua tất cả nguyên liệu mới lấy thớt thái sợi vừa ăn tất cả rau củ. Cô bật bếp ga, đặt chảo lên bếp rồi cho một ít dầu vào, đợi dầu nóng mới bắt đầu bỏ củ hành vào xào một lát cho dậy mùi thơm. Sau đó cô mới đi lấy nước sốt bulgogi của Hàn Quốc để trong ngăn mát tủ lạnh, trực tiếp đổ một lượng vừa đủ vào trong chảo rồi bỏ thịt bò đang đông đá vào.
Đây là món bò xào Hàn Quốc mà chị láng giềng đã dạy cô làm, cũng không cần thịt bò rã đông mới nấu. Sau khi thịt bò thấm nước sốt đã bắt đầu mềm ra thì cô lại cho các loại rau củ khác vào xào chung. Không đến mười lăm phút đã có được một món ăn tối ngon miệng. Món ăn của người Hàn khâu chuẩn bị thật sự rất ngắn, những lúc cô bận bịu sẽ nấu những món này như vậy tiết kiệm được không ít thời gian.
Mắt thấy thức ăn đã được nấu chín, cô quay người đi vào hành lang gọi Ngôn Ngôn ra ăn cơm tối. Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với mẹ yêu kể về chuyện đi hội chợ hoa hôm nay, tất nhiên không nói đến chuyện kinh hãi nhân tâm kia. Cô ấy mở loa lớn nên Ngọc Lan cũng có thể nghe được, cô bèn lên tiếng chào hỏi mẹ của bạn thân. Bác gái cũng rất vui vẻ hỏi thăm cô một chút sau đó mới tắt máy để hai cô ăn cơm.
Ngọc Lan lấy nồi cơm trong tủ lạnh ra múc vào hai tô nhỏ, rồi lần lượt bỏ vào lò vi sóng hâm lại cho nóng. Sau đó cô mới lần lượt múc bò xào rải trên cơm rồi chan thêm nước sốt lên bề mặt. Ngôn Ngôn bưng hai tô cơm ra bàn ăn còn Ngọc Lan thì mở tủ lạnh lấy thêm kimchi mà chị Angela đã cho lúc sáng làm món ăn kèm với cơm.
Ngôn Ngôn hít hà mấy cái, ăn một muỗng cơm bò xào Hàn Quốc thì tắm tắc khen. Còn mở miệng nói thật là lợi cho anh hai sau này có được cô vợ có thể nấu ăn ngon thế này. Ngọc Lan bĩu môi nhìn cô ấy, hai mắt đảo một vòng cũng cười tủm tỉm nói: “Sau này ai cưới được cậu cũng là có phúc ba đời đấy”.
“Đó là tất nhiên”.
“Là phúc ở trong câu ‘có phúc cùng hưởng có họa cùng chia’ đó biết không?”
“Họa gì? Ở đâu ra họa chứ?”
“Họa sạt nghiệp do cậu mua sắm quá độ đó. Hôm nay cậu tiêu hết chắc cũng phải năm trăm rồi đấy”.
“Cậu đi chết đi”.
Bữa cơm tối hôm nay không ngừng vang lên tiếng cười nói vô tư của hai cô gái nhỏ. Ngôn Ngôn còn kể cho Ngọc Lan xảy ra trên vòng đu quay. Thì ra cô ấy bị Emma nói xiên xỏ rất nhiều, còn thầy Thomas làm như không nghe không thấy, làm cô ấy không khỏi tủi thân. Ngọc Lan khuyên cô bạn một hồi, cũng hi vọng từ chuyện này mà cô nàng sẽ từ bỏ cái vốn không thuộc về cô ấy. Nhưng chuyện như vậy cũng phải do người trong cuộc quyết định, còn cô cũng chỉ có thể chân thành góp ý mà thôi.
Tối nay Ngôn Ngôn xung phong rửa chén, một phần vì cô không nấu ăn hơn nữa cũng muốn an ủi bạn tốt một chút. Cô nàng cũng hiểu được tuy Lan Lan không nói ra nhưng chắc cũng có chút buồn phiền về việc món quà mà anh hai mua không biết sẽ về tay ai đây.
Ngọc Lan đi trở về phòng ngủ muốn đọc sách giáo khoa. Ngày mai có tiết học quản lý nhân sự cô muốn xem trước nội dung để khi giáo sư giảng dạy có thể dễ hiểu hơn một chút. Cô vừa ngồi vào bàn học xem khoảng mười lăm phút đã nghe tiếng Ngôn Ngôn nện dép cộp cộp xuống sàn, chắc là cô ấy cũng trở về phòng ngủ để đọc sách. Cô ấy tuy là bên ngoài tỏ ra rất sành đời, thật ra cũng rất hiếu học. Điểm trung bình các môn của cô ấy cũng đều đạt được điểm D hoặc HD. Còn cô dù cho cố gắng thế nào cũng chỉ có thể lẹt đẹt được điểm C mà thôi. Tiếng anh của Ngôn Ngôn tốt hơn cô rất nhiều vì từ nhỏ cô ấy đã được ba mẹ bồi dưỡng đi học ở các trung tâm anh ngữ lớn nhất nhì khu vực thành phố M.
Ở Úc thang điểm của trường đại học bắt đầu từ P2, P1, C, D, HD. Càng về sau thì điểm càng cao. Đối với khái niệm điểm số từ một đến mười như ở Việt Nam thì đúng là hoàn toàn khác hẳn.
Ngọc Lan sau khi đọc bài từ tám giờ đến mười giờ rưỡi thì hai mắt bắt đầu muốn sụp mí. Cô đóng sách lại, lấy mấy ngón tay xoa xoa hai mắt cho bớt mỏi, tắt laptop sau đó cúi xuống đất lấy ba lô nhỏ muốn tìm bóp tiền ở trong đó, để đặt vào túi xách lớn hơn mà cô thường sử dụng để đi học.
Nhưng khi cô chạm phải vật nhỏ xa lạ bên trong thì rất ngạc nhiên. Nén lại cảm giác hồi hộp, cô lấy ra hộp giấy nhỏ màu nâu được thắt nơ cẩn thận, nhẹ nhàng mở nắp hộp thì thấy được dây chuyền bạc đang treo quả cầu thủy tinh, bên trong có ép một bông hoa màu xanh da trời nho nhỏ.
Cô cầm lấy mặt dây chuyền nhìn nó phản xạ lấp la lấp lánh dưới ánh đèn thì ngây ngốc một lúc. Ở trong lòng cảm thấy rất phức tạp, vui buồn đan xen. Tại sao như vậy? Bởi vì bông hoa màu xanh này tên gọi xin đừng quên tôi. Cái tên nói lên tất cả. Cô cũng không biết có phải người con gái tên A Lan mà chú ấy gọi, có thể là một người rất giống cô hay không. Là do có lầm lẫn nào đó mà chú ấy đem cô trở thành người đó.
Dây chuyền này nên hay không nên nhận, cũng là một dấu hỏi rất lớn đối với cô.
Cô cầm mặt dây chuyền trong tay nhìn đến ngẩn ngơ, cảm giác trống rỗng mơ hồ trong lòng giống như đồng hồ cát đang từ từ được lấp đầy. Cô chăm chú nhìn nó thật lâu, lại nhớ đến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lúc chiều, rồi quyết định mở trở lại laptop. Ipad của cô từ lúc xem xong tập cuối Sở Kiều Truyện kia thì màn hình đã vỡ tan tành rồi. Cô chỉ có thể đoán là do cô lỡ làm rơi trong lúc ngủ.
Trong lúc ngồi chờ đợi màn hình window hiện lên, bình thường chỉ tốn khoảng hai ba phút vậy mà cô thật sự biết thế nào gọi là sốt ruột. Giống như cứ mỗi giây mỗi phút đều là khoảng thời gian dài vô tận vậy.
Thẳng đến khi có thể vào được window rồi, cô nhanh chóng bấm chuột vào trang web, sau đó lại vào mục tìm kiếm dàn nhân vật của phim Sở Kiều Truyện. Nhân vật cô muốn tìm không có nhiều thông tin, nên cô lại mở lại từng tập phim cố gắng tìm ra một chút gì đó rất mơ hồ từ nhân vật này. Chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Cô trả nhanh những thước phim không quan trọng, chỉ chủ yếu tìm kiếm đoạn phim về Tương Vương. Hắn mặc chiến giáp chiến đấu cùng Vũ Văn Nguyệt. Hắn mặc áo bào màu bạc khoát áo choàng đen ở bãi săn thú. Hắn mặc áo gấm màu đen thêu vân mây màu bạc ở trong hoàng cung nói chuyện cùng Ngụy Đế, sau đó đi thẳng đến Thanh Sơn Viện của Vũ Văn Nguyệt để đàm đạo. Hắn oai phong ngồi trên lưng ngựa ở cột mốc Bắc Cương, rầy la đệ đệ Nguyên Tung đang cố ngăn cản hắn đánh Bắc Yến.
Cô chăm chú xem một lúc, bỗng nhiên giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Ở trong mấy giấc mộng kia, không phải người đàn ông mặc những bộ đồ cổ trang giống y như thế, còn luôn miệng gọi cô là A Lan hay sao?
Cô lại chợt nhớ đến lời nói của cô bạn của Ngôn Ngôn, liên tưởng đến hai hình ảnh cổ trang và hiện đại của Nguyên Triệt chất chồng lên nhau. Ở trong lòng giống như có cái gì từ từ trào dâng muốn bùng nổ. Cô muốn nắm bắt nó nhưng thứ đó giống như là vạt nắng, đã bắt vào được trong tay, nhưng khi mở lòng bàn tay ra thì ngoài hư không cũng không thấy được gì.
Cô cầm trở lại mặt dây chuyền thủy tinh vuốt ve một lúc mới bỏ nó trở lại trong hộp giấy, mở ra tủ bàn học cất vào trong đó. Sau đó cô bình tĩnh tắt laptop và đèn bàn học rồi lên giường đắp chăn cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ.
**************************
Sáng ngày hôm sau Ngọc Lan và Ngôn Ngôn sau khi ăn qua loa hai lát bánh mì trét bơ đậu phộng thì vội vã chạy ra trạm xe buýt để đi đến trường đại học. Cuộc sống sinh viên du học cứ như vậy trôi qua mỗi ngày đều giống nhau, sáng đi học trưa vào thư viện làm bài, đến tối thì đi làm. Ngày nào không cần làm ca tối thì ở nhà làm bài tập và ôn tập để kiểm tra. Thỉnh thoảng cũng có lúc hai cô vui đùa một chút với đám trẻ con người Hàn. Gia đình họ đi qua Úc theo diện di dân tay nghề. Hai đứa bé nhỏ mới qua đây chỉ một năm mà nói tiếng anh thật giỏi, giống như được sinh ra ở đây vậy. Điều này quả thật làm cho Ngọc Lan ghen tị không thôi. Nhưng cô cũng hiểu được, nếu không được đi du học từ nhỏ, lại không có năng khiếu bẩm sinh thì rất khó nói được giọng chuẩn như người bản xứ.
Hôm nay khi hai cô vào khán phòng để học môn quản lý nhân sự thì mọi người đã tập trung ngồi không ít ở khán đài trên cao. Hai cô chọn một hàng ở giữa để có thể ngồi không quá gần cũng không quá xa màn hình máy chiếu. Gần đến giờ học thì có một anh chàng người Úc tiến đến hỏi Ngọc Lan là có ai ngồi ghế kế bên cô hay không. Cô liền cười nói không có. Sau đó anh bạn đó tự nhiên ngồi xuống ghế bắt đầu lấy ra sách vở và bút bi. Anh ta lại giới thiệu với hai cô, anh ta tên là Nathan. Hai cô cũng lịch sự giới thiệu lại tên của mình.
Sau đó giáo sư môn quản lý nhân sự lịch thiệp bước vào. Bà là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi. Bà giới thiệu tên mình là Alice sau đó nói vài câu xã giao, rồi bắt đầu mở máy laptop, bật lên Power point trong máy bắt đầu giới thiệu đại cương về môn học. Bà còn bảo mọi người tự phân chia nhóm khoảng ba đến bốn người, để có thể cùng nhau làm bài tập.
Sau khi môn học kết thúc, mọi người lục tục ra về. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn cũng dọn dẹp sách vở bỏ vào túi xách muốn đứng lên ra ngoài thì bỗng dưng bạn học Nathan lên tiếng muốn mời hai cô đi uống cà phê và trao đổi chút chuyện học tập. Ngôn Ngôn đã bao lần ở trong cuộc đời cô xảy ra chuyện tương tự như vậy, đảo mắt đã muốn từ chối. Nhưng mà cô lại nhìn thấy anh bạn này dường như ánh mắt đổ ở trên người cô bạn mình nhiều hơn, cho nên cô liền chớp mắt gật đầu đồng ý.
Ngọc Lan cũng chỉ ngây ngốc đi theo Ngôn Ngôn và anh bạn Nathan kia, chứ trong lòng cô thì thật sự rất buồn ngủ. Hôm qua cô tuy không có gặp qua ác mộng nhưng vẫn rất trằn trọc khó ngủ. Cô lại oán hận ông chú kia một lúc, từ ngày gặp qua chú ấy, cô giống như có bệnh trong người, ít có đêm nào được ngon giấc.
Cho nên cả buổi chỉ có Ngôn Ngôn trò chuyện với anh bạn mới. Còn cô thì khi được Nathan hỏi mới trả lời, mà còn là câu được câu không. Sau đó anh ta còn xin số điện thoại và facebook của hai cô, lí do rất hợp lý là trao đổi kiến thức học tập. Còn đề xuất là muốn ba người họ làm thành một nhóm, để cùng nhau làm bài tập. Cuối cùng ép buộc đến một giờ đồng hồ, anh ta mới chủ động nói lời tạm biệt vì anh ta còn phải đi đâu đó. Ngọc Lan mừng rỡ vô cùng, cuối cũng đã có thể trở về nhà để ôm gối ngủ bù rồi.
Lúc anh ta rời đi, Ngôn Ngôn mặt mày quyến rũ trao tặng cho cô một cái mị nhãn, còn âm dương quái khí nói: “Lan Lan à, cây đào chết khô của bé cuối cùng cũng nở được hai bông hoa rồi nha”.
Trong vòng một tuần lễ này, ngày nào Nathan cũng nhắn tin cho Ngọc Lan hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện cô thích ăn gì, thích xem phim gì, nghe nhạc gì, cho đến công ăn chuyện làm, gia đình, cái gì cũng hỏi một lượt. Có lắm lúc cô lười nhắn tin trả lời thì anh ta lại nhắn trên ứng dụng chat của facebook. Làm cho cô thật sự phiền đến phát điên lên.
Cô chịu hết nổi bèn than thở với Ngôn Ngôn, sau đó còn hỏi cô ấy có bị oanh tạc giống như vậy hay không. Cô ấy nhún nhún vai, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Chàng trai trẻ này háo hức thật đấy. Tớ thật lo lắng cho anh hai, có thể bị người khác phỗng tay trên hay không đây”.
Ngọc Lan đang xem chương trình hài trên youtube với cô ấy, lườm một cái sau đó đem miếng snack khoai tây bỏ vào miệng nhai rôm rốp, hoàn toàn xem cô ấy là khoai tây mà nhai để trả thù rửa hận. Ngôn Ngôn thấy vậy thì lắc đầu tụng hai chữ: “Thục nữ, thục nữ”.
Ngọc Lan nhịn không được gõ đầu cô ấy một cái, khinh thường hỏi: “Cậu tìm xem ở dưới gầm trời này, có ai nhai khoai tây chiên mà còn có thể làm ra dáng thục nữ hay không hả?”
Ngôn Ngôn nhíu mày xoa xoa đầu mình, Lan Lan này càng ngày càng trở nên nóng tính rồi. Cô bĩu môi sau đó cũng lấy miếng khoai chiên bỏ vào miệng chậm rãi nhai rột rột.