Người Yêu Cũ Là Vợ Tôi

Chương 2: Nước mắt khô cạn




Dưới ánh đèn dìu dịu, Tống Tễ mải vân vê cổ tay áo mà không lên tiếng, dường như đang cố kiềm nén điều gì. Phó Cảnh Ngạn nhìn anh chằm chằm, nụ cười trên môi càng lúc càng nhạt đi, cuối cùng chỉ biết thở dài. Anh ta và Tống Tễ là anh em họ, quan hệ tương đối thân thiết, nhưng dù quen biết nhau từ nhỏ, anh ta cũng chưa bao giờ thấy Tống Tễ lộ vẻ hoảng loạn như ngày hôm nay.

Lúc nhận được điện thoại của Tống Tễ, Phó Cảnh Ngạn cứ tưởng Nguyễn Xu bị thương nặng lắm, giờ mới biết là không có gì đáng ngại.

“Nếu không có vấn đề gì, vậy anh về nhé?”

Tống Tễ gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”

Phó Cảnh Ngạn bỗng thấy đau đầu, không thể tưởng tượng được Tống Tễ cũng có lúc nói lời cảm ơn, thật kì lạ thay. Anh ta lùi lại một bước, tỏ vẻ không dám nhận lời cảm ơn này.

Muốn biết Phó Cảnh Ngạn và Tống Tễ bắt đầu quen biết từ khi nào thì phải quay ngược thời gian về lại năm anh ta lên hai, cô của anh ta là Phó Thanh Thiển – người đẹp nổi tiếng của thành phố C – gả vào nhà họ Tống và sinh Tống Tễ.

Thời điểm đó, nhà họ Tống là gia tộc có địa vị hiển hách hàng đầu của thành phố C. Trong suy nghĩ của người ngoài, nhà họ Phó xem như đũa mốc chòi mâm son. Cuộc hôn nhân này lẽ ra sẽ khiến người ta bàn tán xôn xao, thế nhưng dư luận lại bị khống chế chặt chẽ, chí ít thì không có ai dám công khai nói ra nói vào.

Ai mà ngờ được cuộc hôn nhân này lại xuất phát từ tình yêu. Đến những gia đình bình thường còn chú trọng phương diện môn đăng hộ đối, ấy thế mà một người xuất thân từ danh gia vọng tộc như Tống Giác lại quyết ý cưới người mình yêu, quả là không thể tưởng tượng nổi.

Trường hợp của Tống Tễ còn đáng ngạc nhiên hơn khi kết hôn với Nguyễn Xu, người từng phản bội mình thời niên thiếu. Lúc nghe tin này, Phó Cảnh Ngạn đã nghĩ dù bề ngoài Tống Tễ tỏ ra lạnh lùng, nhưng việc anh có thể cưới Nguyễn Xu bất chấp bao lời phản đối cho thấy anh thật lòng yêu đối phương, sự kiện đêm nay càng khiến anh ta thêm phần chắc chắn về suy đoán của mình.

Thấy Phó Cảnh Ngạn không nói gì, Tống Tễ bèn quay lưng đi vào nhà. Đến khi Phó Cảnh Ngạn hoàn hồn thì trước mặt đã không còn bóng người, xung quanh chỉ có cảnh khuya thanh vắng.

Bây giờ đã là nửa đêm, Nguyễn Xu ngủ rất say. Gương mặt khi ngủ của cô trông thật ngây thơ, hoàn toàn không biết cảnh giác là gì. Tống Tễ nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm. Vẫn biết rằng lòng người dễ đổi thay, nhưng khi nhìn vào gương mặt gần như không thay đổi so với trước kia của cô, anh lại không dằn lòng được, nhất định phải giữ chặt cô trong tay mới có thể yên tâm.

“Uyển Uyển…” Tống Tễ dịu dàng gọi Nguyễn Xu bằng nhũ danh, nghe như đang cảm khái.

Tống Tễ của thời niên thiếu không giỏi che giấu cảm xúc bằng bây giờ, tính tình cũng lạnh lùng hơn. Trong lúc yêu đương với Nguyễn Xu, anh luôn muốn kiểm soát hết thảy, thậm chí có thể nói là độc đoán. Có đôi lúc, anh có cảm giác dường như Nguyễn Xu sợ mình. Bây giờ ngẫm lại, không chừng khi ấy Nguyễn Xu ở bên anh là vì bị ép buộc chứ cũng chẳng được mấy phần thật lòng trong đó.

Nghĩ vậy, Tống Tễ thình lình siết cổ Nguyễn Xu. Nếu như cô có thể yên lặng ở lại bên anh và mãi mãi không rời xa anh thì tốt biết mấy.

Tuy đang ngủ say nhưng dường như Nguyễn Xu cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cô nhíu mày vẻ bất an, hơi thở dồn dập, miệng lẩm bẩm gì đó. Cuối cùng Tống Tễ cũng tỉnh táo lại và buông tay ra. Anh vừa làm gì thế này?

Tống Tễ mím môi, hàng mi dài cụp xuống, để lại bóng mờ trên vành mắt.

Nguyễn Xu mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, Tống Tễ hãy còn là một cậu học sinh mười tám tuổi. Anh đứng trên bục giảng, mặt mày lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, nhưng khi nheo mắt lại có vài phần dịu dàng. Nguyễn Xu ngồi giữa lớp học chật chội, say sưa ngắm nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của anh.

“Đây là Tống Tễ, bạn ấy đến lớp mình theo chương trình trao đổi học sinh.” Giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh anh, tươi cười giới thiệu anh với mọi người.

Nguyễn Xu mải mê ngắm nhìn anh đến nỗi làm rơi cả cuốn truyện tranh trên tay lúc nào không biết. Suốt thời thiếu nữ của mình, cô chưa từng gặp chàng trai nào có ngoại hình xuất chúng đến vậy, có thể nói là nổi bật giữa đám nam sinh đồng trang lứa.

“Các em phải hòa thuận với nhau nhé, năm nay bạn Tống Tễ lớp mười hai rồi, bạn ấy chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi. Mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ.” Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục dông dài.

Trong khi đó, Tống Tễ chỉ gật đầu, ngón tay vô thức mân mê tay áo. Nguyễn Xu thuở ấy hãy còn là một cô gái nông cạn chỉ biết coi trọng ngoại hình, cô vừa ngắm Tống Tễ vừa không ngừng gọi thầm tên anh.

Tống Tễ…

Tống Tễ…

“Lâm quang hư tễ hiểu, sơn thúy bạc tinh yên” (Nắng rọi rừng cây trời đã tạnh, sương khói lượn lờ quanh núi xanh)*. Một cái tên thật hay, Nguyễn Xu vừa nghe qua đã thuộc nằm lòng.

(*) Trích bài thơ Xuân vọng của nhà thơ Lâm Tư thời Tống.

Tống Tễ ngồi ghé bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Nguyễn Xu. Cô có một gương mặt ngây thơ thánh thiện, lúc nào cũng nhìn anh bằng cặp mắt long lanh như giọt sương đọng trên đầu cành. Một lúc lâu sau, anh cúi người thì thầm bên tai cô bằng giọng nhẹ bẫng: “Nguyễn Xu, anh chỉ muốn xé xác em.”

Trong đôi mắt ngày thường vốn lạnh nhạt của anh là sóng ngầm cuồn cuộn, điểm xuyết tơ máu vằn vện, thoạt trông có vẻ cố chấp mà điên cuồng, hoàn toàn khác lúc ban ngày.

Khi Nguyễn Xu ngủ dậy thì đã gần trưa, cô bước xuống cầu thang, vẫn mặc nguyên váy ngủ, lớp băng gạc trên cổ tay đã được tháo ra.

Tống Tễ đang ngồi làm việc trong phòng khách. Anh mặc một bộ vest màu xanh thẫm được may đo tỉ mỉ. Thấy Nguyễn Xu xuất hiện, anh khẽ nheo mắt.

Bị anh nhìn chằm chằm, Nguyễn Xu khựng lại, ngại ngần không dám bước tiếp.

Tống Tễ cầm lấy cặp kính gọng mảnh đặt bên cạnh và dùng khăn vải tỉ mỉ lau sạch, sau đó đeo lên sống mũi và nói: “Có cháo dưới bếp, em ăn đi rồi còn đến nhà họ Cố gặp cậu em.”

“Không đi được không anh?” Nguyễn Xu bất an vần vò vạt áo.

“Nguyễn Xu, nhất định phải đi.”

Thanh âm lạnh nhạt mà điềm tĩnh của anh luôn khiến cô ngoan ngoãn im bặt. Nhìn Nguyễn Xu ngồi vào bàn và lẳng lặng ăn cháo, Tống Tễ bỗng thấy lòng mình như sắp tan chảy. Vừa rồi, khi nghe cô nài nỉ không muốn đi, suýt nữa anh đã nói Uyển Uyển có đòi hái sao trên trời cũng được, chỉ cần cô mãi mãi ở bên anh thì có chuyện gì anh không thể đồng ý với cô được chứ? Nhưng rồi khi nhớ đến những năm tháng đã qua, nhớ đến sự phản bội và mất mát mình từng phải chịu, lòng anh lại trở nên cứng rắn. Nguyễn Xu luôn lừa gạt anh bằng dáng vẻ ngây thơ kia, như thể cô sẽ không bao giờ phản bội anh, nhưng thực tế thì sao?

Thế là Tống Tễ nói với Nguyễn Xu rằng cô nhất định phải đi. Anh cố tỏ vẻ hờ hững và lạnh nhạt, có vậy mới không đau lòng.

Uyển Uyển, em biết không, từ lâu Tống Tễ này đã hèn mọn như thế đấy!

Chiều hôm ấy, Tống Tễ và Nguyễn Xu cùng đến trụ sở Tập đoàn Cố thị. Khi tài xế dừng xe trước cửa ra vào, Nguyễn Xu ngước nhìn tòa nhà cao tầng đầy quen thuộc, vô thức túm chặt vạt váy, sắc mặt nhợt nhạt. Thấy vậy, Tống Tễ nhếch môi mỉm cười và nói: “Nguyễn Xu, cầu xin anh đi.”

Lâu lắm rồi Nguyễn Xu không thấy Tống Tễ cười với mình như thế, nhất thời có phần hoảng hốt. Tống Tễ cúi đầu hôn lên trán cô và thì thầm: “Đây chính là mong muốn của em mà, đúng không? Uyển Uyển kết hôn với anh là vì chuyện này mà.”

Nguyễn Xu sửng sốt. Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi Tống Tễ không còn gọi cô là Uyển Uyển, không kìm được mà rơm rớm nước mắt. Khi ấy, giữa hai người bọn họ không có phản bội và hiểu lầm, chỉ có tình yêu nồng nhiệt thuở thiếu thời ngọt ngào như mật, khiến người ta đắm say trong bể tình.

Dòng hồi tưởng đưa Nguyễn Xu quay về tới một đêm đầy sao, cô ôm lấy chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng mà khóc lóc thảm thiết, tựa hồ muốn chảy cạn nước mắt của cả đời này. Cô không nhớ nổi đêm hôm ấy cách hiện tại đã bao nhiêu năm, chỉ nhớ bầu trời đêm ngày ấy chi chít ánh sao.