Người Yêu Cũ Là Vợ Tôi

Chương 3: Ủ rượu




Trong xe im lặng như tờ, Nguyễn Xu bị Tống Tễ đè xuống ghế, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô cố đẩy anh ra nhưng vô ích, mà tệ hơn, cô phát hiện dù bị anh dồn vào đường cùng, mình vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

“Nguyễn Xu, trước kia anh không biết mình nên đối xử với em như thế nào, nhưng giờ thì anh đã biết em đáng bị đối xử như thế này.”

Những lời này thật cay nghiệt biết bao, nhưng giọng điệu Tống Tễ vẫn bình tĩnh và êm ái như thường. Vốn tính lạnh nhạt, anh quen dùng hành động để đạt được mục đích chứ hiếm khi nặng lời hay tranh cãi với ai. Trong ấn tượng của người ngoài, anh là người đàn ông hào hoa phong nhã bậc nhất thành phố C, dẫu phong ba bão táp có ập đến bất ngờ thì anh vẫn có thể bình thản đối mặt.

“Tống Tễ, em…” Nguyễn Xu ngẩng đầu nhìn anh rồi che mặt khóc nức nở, cả người run bần bật: “Em có thể giải thích.”

Cô thút thít như một chú thỏ con đang hoảng sợ, không ngừng nấc nghẹn và sụt sịt.

Tống Tễ khẽ mím môi, lần nào cũng thế, Nguyễn Xu luôn khiến người khác có cảm giác rằng cô vô tội. Đôi khi anh căm hận chính mình vì cứ mãi mềm lòng với cô.

“Giải thích chuyện gì hả Nguyễn Xu?” Anh cúi người thì thầm bên tai cô, ánh mắt lạnh băng: “Về gã tình nhân Tô Tập Mộc của em à? Anh không muốn nghe dù chỉ một chữ.”

Anh ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ em có một đôi mắt tuyệt đẹp. Nếu em chỉ nhìn một mình anh thì tốt biết mấy.”

Cảm giác này thật lạ lẫm, Nguyễn Xu níu lấy vạt áo của Tống Tễ và nghẹn ngào: “Tống Tễ, Tô Tập Mộc không phải…”

Có quá nhiều uẩn khúc trong quá khứ, từ vụ mất tích của Tô Tập Mộc cho đến hòn đảo nhỏ vắng bóng người. Tống Tễ rất muốn nghe Nguyễn Xu nói rằng cô vẫn luôn đợi anh suốt những năm tháng thiếu thời u tối ấy, rằng cô chưa bao giờ phản bội anh.



Cuộc hôn nhân giữa Tống Tễ và Nguyễn Xu có thể diễn ra là nhờ vào nỗ lực của một mình Tống Tễ.

Trụ sở Tập đoàn Cẩm Châu, trung tâm thành phố C.

Tống Tễ đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất, ánh hoàng hôn đỏ rực rọi lên gương mặt tuấn tú của anh, tạo thành một bức tranh mĩ lệ. Sở dĩ Tống Tễ có ngoại hình xuất chúng như vậy là vì anh kế thừa các ưu điểm của ba mẹ mình, bà Phó Thanh Thiển mẹ anh từng là người đẹp có tiếng khắp thành phố C, còn ba anh, ông Tống Giác, thời trẻ cũng từng là đối tượng được bao vị thiên kim ái mộ.

Sau lưng Tống Tễ là bàn làm việc, trên bàn trưng một chiếc khung ảnh. Cô gái trong ảnh có nụ cười rạng rỡ làm lu mờ cả cảnh xuân tươi đẹp đằng sau.

“Tổng Giám đốc Tống.” Tuy làm việc cho Tống Tễ đã lâu, Tần Cố vẫn luôn e sợ vị Tổng Giám đốc trẻ tuổi nhưng lại có thủ đoạn tàn nhẫn của mình.

Lúc Tống Tễ tiếp quản Cẩm Châu, nhà họ Tống đang chìm trong những cuộc xung đột nội bộ liên miên không dứt. Tống Tễ đã dẹp yên các phe phái khác và trở thành Tổng Giám đốc tập đoàn, nắm quyền điều hành tuyệt đối. Những thủ đoạn bí mật của anh trong quá trình đó khiến người ta phải rét run.

Tần Cố hơi khom lưng chào hỏi rồi bước về phía Tống Tễ, vừa đi vừa nói: “Ba năm trước, ba của cô Nguyễn qua đời vì bệnh tim, mẹ cô ấy được Cố Phong cho người chăm nom. Hiện cô ấy đang sống nhờ nhà cậu mình là Cố Phong, nhưng tháng trước vừa bỏ học. Ba năm nay, cô Nguyễn đã phải chịu nhiều vất vả.”

Thấy Tống Tễ vẫn bình thản, Tần Cố ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Sau khi cô Nguyễn bỏ học, Cố Phong phái cô ấy đi đàm phán với Tổng Giám đốc Tô Tịch Tĩnh của Tập đoàn Đình Ngật về việc đầu tư vào dự án Á Đảo. Địa điểm gặp mặt của đôi bên chính là khách sạn trực thuộc Tập đoàn Cẩm Châu.

Việc anh bắt gặp cô Nguyễn và Tô Tịch Tĩnh trong phòng khách sạn ước chừng là do Cố Phong sắp đặt. Từ khi ba của Nguyễn Xu qua đời đến nay, Cố thị ngày một sa sút, có lẽ Cố Phong bí quá hóa liều.”

Thái dương Tần Cố bắt đầu lấm tấm mồ hôi, anh ta quệt tay lau qua loa rồi nói tiếp: “Tôi đã tiết lộ cho Cố Phong biết chuyện anh đến thành phố A tìm cô Nguyễn theo lời anh dặn. Bây giờ cô Nguyễn đã đi học trở lại.”

“Thay tôi liên hệ với Cố Phong.” Tống Tễ xoay người lại, đưa chiếc khung ảnh trên bàn cho Tần Cố và lạnh lùng mở miệng: “Sau đó đưa tấm ảnh này cho ông ta. Tôi sẽ cho ông ta thứ ông ta muốn, đổi lại ông ta cũng phải đưa cho tôi thứ tôi muốn.”

Tần Cố giật mình nhưng rồi nhanh chóng vâng dạ. Anh ta không cần hỏi cũng biết việc đưa ảnh chụp của Nguyễn Xu cho Cố Phong có ý nghĩa gì.

Màn đêm dần buông xuống, bóng tối dễ kích thích cái ác sâu thẳm tận đáy lòng của con người. Ban đầu, mối hận trong lòng anh hãy còn là một hạt giống nhỏ nhoi, nhưng ngày qua ngày, nó bắt đầu nảy mầm và lớn nhanh như thổi, trở thành một thân cây cao vút.

Tống Tễ mở ví tiền, lấy ra một mảnh giấy ố vàng nhăn nhúm, có vẻ như đã được mở ra gấp lại nhiều lần. Trên mảnh giấy chỉ có hai dòng chữ: “Lâm quang hư tễ hiểu, sơn thúy bạc tinh yên. Tống Tễ là vầng dương nhỏ của Nguyễn Xu.”

Anh không muốn đóng vai kẻ ác, nhưng tìm người làm thay cũng chẳng khó gì.

Ranh giới giữa yêu và hận vốn mỏng manh như cánh ve.



Nguyễn Xu đứng giữa phòng vẽ, mải mê ngắm ánh mặt trời ban trưa rọi qua kẽ lá ngoài song cửa. Sau khi bị ép phải bỏ học đại học vào tháng trước, cô đã chuyển ra khỏi nhà cậu mình và dọn đến nơi này, đảm nhiệm vai trò giáo viên dạy vẽ. Cô bỗng nhớ lại buổi tối ngay trước ngày mình xin thôi học…

“Nguyễn Xu, cô cho rằng vì sao ba tôi lại đón cô về nuôi? Chẳng qua là vì tin đồn cô và Tống Tễ có quan hệ mờ ám với nhau mà thôi.”

Cố Nghệ Sắt đứng giữa đám đông, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ chế nhạo: “Nhưng mấy năm qua anh ta không hề đến tìm cô, Nguyễn Xu à, xem ra anh ta đã chán ngấy cô từ lúc còn ở trường cấp ba rồi.”

Nguyễn Xu đứng im không nhúc nhích, cũng không mở miệng phản bác mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Nghệ Sắt bằng cặp mắt đỏ hoe, thân hình cứng ngắc như một cây cung đang bị kéo căng. Cả nhà họ Cố đều làm như chuyện này không liên quan gì đến mình, không ai đứng ra bênh vực Nguyễn Xu.

Sau khi châm chọc Nguyễn Xu vài câu, Cố Nghệ Sắt mới sực nhận ra mình vừa lỡ miệng nhắc đến Tống Tễ, trong lòng bỗng thấy chột dạ. Tuy rất ghét Nguyễn Xu, nhưng cô ta không dám trêu vào Tống Tễ. Nhà họ Cố không đủ tư cách để bàn tán về anh. Sắc mặt Cố Nghệ Sắt thoáng tái đi, cô ta cố ra vẻ bình tĩnh: “Nguyễn Xu, cô hãy chủ động xin thôi học đi.”

Gương mặt Cố Nghệ Sắt như hòa làm một với gương mặt của Cố Phong trong kí ức của Nguyễn Xu. Người cậu trên danh nghĩa đó nói với cô: “Mẹ của cháu vẫn đang nằm viện đấy, phải không nào?”

Chủ động xin thôi học đi…

Đối với nhà họ Cố, một khi không còn Tống Tễ làm chỗ dựa, Nguyễn Xu chỉ còn là một món hàng để trao đổi lợi ích trên thương trường. Nhưng ngay cả khi rơi vào tình cảnh ngặt nghèo này, Nguyễn Xu cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm Tống Tễ. Làm sao cô dám đi sau những gì đã xảy ra trong quá khứ?

Nhà họ Cố cắt đứt chi phí chữa bệnh cho mẹ Nguyễn Xu ngay ngày hôm ấy. Vào thời điểm đó, Nguyễn Xu chỉ là một sinh viên năm ba, không đủ khả năng chi trả khoản phí chữa bệnh cao ngất ngưởng kia. Cô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành xin thôi học mà không phản kháng gì.

Tối hôm ấy, Cố Phong gọi Nguyễn Xu vào phòng sách nói chuyện. Ông ta có cặp mắt khôn khéo của người đã lăn lộn trên thương trường hơn nửa cuộc đời.

“Nguyễn Xu, mấy năm nay nhà họ Cố đối xử với cháu thế nào?”