Người Yêu Cũ Là Vợ Tôi

Chương 1: Đêm dài




Tiết Lập đông năm 2013, Nguyễn Xu vắng mặt trong buổi lễ đính hôn giữa cô và Tống Tễ. Thay vào đó, cô cầm bó hoa đứng bên cạnh Tô Tập Mộc, quan hệ thông gia giữa tập đoàn Cố thị và Đình Ngật chính thức xác lập. Cùng ngày, hai người họ tổ chức một buổi lễ đính hôn long trọng, khiến toàn thành phố C phải chấn động.

Đêm giao thừa năm ấy, Tô Tập Mộc mất tích, chủ tịch Tập đoàn Cố thị là Nguyễn Vân qua đời vì bệnh tim. Nguyễn Xu và mẹ là Cố Tư Tĩnh được tân chủ tịch Cố Phong, anh trai của Cố Tư Tĩnh đón về.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán xôn xao về tuồng kịch này, nhưng lại không ai dám đưa tin về Tống Tễ, nhân vật chính còn lại trong vở kịch. Người đời chỉ biết anh là nhân vật nổi tiếng hàng đầu thành phố C, có thủ đoạn và rất bí ẩn.

Không ai biết được chân tướng của câu chuyện năm đó, mãi đến năm 2016, khi Tổng Giám đốc Tập đoàn Cẩm Châu là Tống Tễ kết hôn chớp nhoáng với Nguyễn Xu thì những lời đồn đại kéo dài suốt ba năm qua mới được đặt dấu chấm hết. Hôn lễ diễn ra vô cùng hoành tráng, thế là không còn ai nhắc đến chuyện năm xưa nữa, chỉ khen đôi vợ chồng son là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được sự hào nhoáng xa hoa, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận.



Tháng đầu tiên sau khi kết hôn, vào một đêm nọ, Nguyễn Xu được Tống Tễ bế ra khỏi nhà họ Tống, cả người được bọc kín từ đầu đến chân trong một chiếc chăn lông mỏng. Tống Tễ sải bước rất nhanh, Nguyễn Xu đoán bọn họ đã ra đến cửa. Ngay sau đó, dường như để chứng minh suy đoán của cô là đúng, cô nghe thấy anh nói chuyện với quản gia bằng giọng điệu điềm tĩnh hệt như ngày thường: “Nói với bà chủ là tôi đưa Nguyễn Xu về nhà trước.”

Quản gia cung kính vâng dạ, sau đó có tiếng mở cửa vang lên.

Ve kêu râm ran trong đêm khuya se lạnh, dù cách một lớp chăn lông, Nguyễn Xu vẫn cảm nhận được hơi lạnh trong không khí. Bây giờ đang là giữa hè, lẽ ra sẽ không có gió lạnh mới phải.

Tống Tễ đặt Nguyễn Xu lên ghế lái phụ, động tác vừa nhanh vừa mạnh, gần như là ném cô lên ghế. Cổ tay bị trật khớp của Nguyễn Xu va phải lưng ghế, mặt cô tái nhợt. Cô biết vừa rồi anh rất phẫn nộ nhưng lại không dám để mẹ mình, tức Phó Thanh Thiển biết nên chỉ có thể làm như không có chuyện gì mà ra về, hiện giờ trong lòng ắt đã tràn đầy lửa giận.

Tim Nguyễn Xu đập như trống dồn, cô rúc vào một góc, một lúc lâu sau mới nghe thấy Tống Tễ khẽ cười. Anh kéo tấm chăn xuống, bình tĩnh quan sát gương mặt trắng bệch của cô một cách tỉ mỉ.

Nguyễn Xu chợt nhớ đến hình ảnh Tống Tễ đứng trên bục giảng vào một mùa hè nhiều năm trước. Khi ấy anh hơi gầy, đường nét mặt mày tinh xảo như ngọc tạc, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, lạnh nhạt mà dịu dàng. Anh nói mình tên là Tống Tễ. Hình ảnh ấy đã khắc sâu trong tâm trí cô rất nhiều năm.

“Đau không?” Tống Tễ quay sang hỏi, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.

Nguyễn Xu giật mình, sau đó lắc đầu.

Tống Tễ cúi đầu hôn lên mí mắt cô và dịu dàng nói: “Nguyễn Xu, lần sau sẽ không đơn giản như thế này đâu, em hãy nghe lời một chút đi.”

Nghe vậy, Nguyễn Xu mới nhớ cổ tay mình bị trật khớp là do ai. Lúc nãy, khi bọn họ đang ở trong phòng ngủ nhà họ Tống, Tống Tễ đột ngột tắt đèn rồi giữ chặt tay cô, không cho cô trốn tránh, khí thế hết sức đáng sợ. Nguyễn Xu không biết câu nào trong số những câu mình nói đã chọc giận anh, mà cũng có thể anh đã nổi giận ngay từ đầu. Thế rồi anh thình lình ra sức siết chặt cổ tay cô, tiếng khớp xương bị trật vang lên răng rắc, cùng với đó là thanh âm lạnh lùng của anh: “Tốt nhất là em đừng có ý gì khác.”

Càng nhớ lại, Nguyễn Xu càng thấy sợ. Cô siết chặt hai tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, sau đó lí nhí: “Vâng.”

Tống Tễ đưa tay vén mớ tóc đẫm mồ hôi ra sau tai cho cô. Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài và trắng trẻo, hệt như sắc mặt Nguyễn Xu lúc này. Anh nói: “Chúng ta đến bệnh viện thôi, giờ mà không xử lí ngay thì đến mai sẽ sưng lên mất. Mai em còn phải đi gặp Cố Phong đúng không?”

Anh mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền mờ mờ trên má. Nguyễn Xu sực nhận ra lâu lắm rồi mình không thấy anh cười.

Tống Tễ lái xe rất êm, khung cảnh phố phường rực rỡ ánh đèn không ngừng lướt qua khung cửa sổ, trong xe yên lặng như tờ. Gương mặt nghiêng của anh vẫn tuấn tú như ngày nào, làm Nguyễn Xu có cảm giác thời gian như ngừng trôi, giữa hai người không hề xảy ra hiểu lầm, anh vẫn là anh của quá khứ, là chàng trai mà cô có thể dễ dàng lấy lòng chỉ bằng một viên kẹo hay một câu làm nũng. Ý nghĩ ấy giúp cô có thêm can đảm để mở miệng: “Tống Tễ, vừa rồi em không định chạy trốn khỏi đó đâu.”

Cô vươn tay ra khỏi chăn và níu lấy vạt áo anh bằng cánh tay không bị thương, vẻ mặt sợ sệt.

Tống Tễ mím môi không lên tiếng. Trong không gian tranh tối tranh sáng này, khó mà thấy rõ cảm xúc trên mặt anh. Nguyễn Xu chán nản buông tay khỏi vạt áo anh, thầm nghĩ chung quy anh vẫn không tin cô. Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Tống Tễ tối lại, hai tay siết chặt lấy vô lăng, nhưng Nguyễn Xu không để ý.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bệnh viện. Tống Tễ bế Nguyễn Xu vào trong và nói với bác sĩ: “Vợ tôi bị thương.”

Vị bác sĩ già cứ tưởng Nguyễn Xu bị thương ở chân nên nhìn xuống chân cô.

“Mong bác sĩ nhẹ tay chút, cô ấy sợ đau.” Tống Tễ rất ra dáng một người chồng quan tâm đến vợ mình.

Mãi đến khuya, hai người mới rời khỏi bệnh viện. Nguyễn Xu chầm chậm chạy theo sau lưng Tống Tễ, lúc lên xe thì khuôn mặt đã ửng hồng. Phần cổ tay bị trật khớp của cô đã được bác sĩ nắn lại và băng bó cẩn thận. Nguyễn Xu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cứ thế thiếp đi bên cạnh Tống Tễ.

Xe ngừng lại, Tống Tễ bế Nguyễn Xu xuống xe và nói khẽ: “Nguyễn Xu, về đến nhà rồi.”

Sau khi kết hôn, hai người dọn ra khỏi nhà họ Tống và chuyển đến ngôi biệt thự ven biển này.

Nguyễn Xu đang ngủ say nên không nghe thấy tiếng Tống Tễ gọi, chỉ nhẹ nhàng trở mình rồi tiếp tục ngủ ngon lành trong lòng anh. Tống Tễ cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Cách đó không xa, Phó Cảnh Ngạn đã đứng đợi sẵn, thấy Tống Tễ xuống xe thì gật đầu và nói: “Anh đang đợi cậu đây.”

Phó Cảnh Ngạn là giám đốc bệnh viện tư nhân của nhà họ Tống.

Trăng sáng vằng vặc lưng chừng trời, vạn vật tắm mình trong ánh trăng bàng bạc.

“Nguyễn Xu không sao chứ?”

Tống Tễ lặng thinh trong chốc lát rồi mới nói: “Không sao.”

Phó Cảnh Ngạn cau mày: “Sao không gọi anh đến nhà mà mất công đi bệnh viện làm gì?”

Lần này Tống Tễ không trả lời, ánh mắt hơi tối lại. Anh muốn Nguyễn Xu chịu khổ một chút, muốn cô ghi nhớ nỗi đau đớn hôm nay, hoặc cũng có thể là muốn cô mở miệng cầu xin mình. Cuối cùng, anh chỉ nói gọn lỏn: “Em tự biết chừng mực.”