NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (42).
"Thẩm Giai, là cậu sao?"
Chu Tử Hạ ngạc nhiên, hốc mắt ngấn lệ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc ngày nào.
Đình Thẩm Giai, đúng là bạn thân của cô rồi.
Nhìn thấy người quen Chu Tử Hạ như nhìn thấy ánh sáng của đời mình, tựa hồ như một viên ngọc quý cứu cô thoát khỏi kiếp nạn nghèo túng.
Đáy lòng cô không ngừng gào thét vui sướng, mặc cho dưới hạ thể vẫn truyền lên đại não từng đợt đau nhức cô vẫn cố đứng dậy khỏi nền nhà mát lạnh, nhanh chóng nhào vào lòng của Đình Thẩm Giai.
Chu Tử Hạ ôm chặt lấy thắt lưng của cô bạn, khóc thút thít, nước mắt đầm đìa thẫm đẫm một vùng trước ngực của Đình Thẩm Giai.
"Hạ Hạ, cậu sao vậy?"
Thoáng nhìn qua nét mặt khó chịu của cô bạn, Đình Thẩm Giai liền nghi hoặc dò hỏi.
Phân tâm Đình Thẩm Giai không ngừng đăn vặt suy nghĩ, lẽ nào đêm qua hắn ta đã thô bạo với bạn mình.
Toàn thân của Chu Tử Hạ không ngừng run rẩy, hai tay ôm thật chắc vào thắt lưng cỉa Đình Thẩm Giai.
Cô cắn chặt lấy môi dưới để rỉ máu tơ.
"Thẩm Giai, mình... mình đau quá..."
Phía dưới của cô rất đau, cứ như bị thứ gì đó sắc bén cứa vào làn da nhạy cảm của cô.
Nơi tư mật thật ướt át, nhễu nháo!
Cô không hiểu tại sao kích tình đã qua đi, nhưng nơi đó của cô vẫn còn có cảm giác đau đớn.
Chu Tử Hạ biết lần đầu của con gái sẽ rất đau, nhưng mà cảm giác đau đó chỉ duy trì chưa quá một tiếng đồng hồ.
Vậy mà đến hiện tại cô vẫn còn cảm giác đau đó.
Có khi nào người đàn ông đã nới lỏng cô quá nhiều, cho nên cửa động chưa kịp thích nghi, giãn nở quá cỡ cho nên vẫn lưu lại cảm giác đau này?
Đình Thẩm Giai không nói gì lập tức nắm chặt lấy bả vai cô ra, hai mắt từng lấy gương mặt vô lỗi.
Chu Tử Hạ khó hiểu, hốc mắt vẫn ngấn lệ mà hỏi Đình Thẩm Giai.
"Sao vậy?"
Tại sao bạn mình lại nhìn mình bằng ánh mắt lạ thường như vậy chứ?
Với lại tại sao Đình Thẩm Giai lại có mặt trong công ty của Hàn Cao Lãng.
Giác qua thứ sáu của Chu Tử Hạ nhắc nhở rằng mọi chuyện diễn ra không hề đơn giản, nhất định trong việc này có uẩn khúc gì.
Đình Thẩm Giai nắm lấy cổ tay của Chu Tử Hạ, kéo cô rời khỏi nơi này.
Xuống đến nơi, Đình Thẩm Giai cùng Chu Tử Hạ ngồi vào trong chiếc xe taxi không biết đã dừng ở đó từ bao giờ. Cô ấy ra lệnh cho tài xế.
"Bác tài, phiền bác chạy xe đến khu giải trí Lương Sẫm."
Tài xế lái xe gật đầu, nhanh chóng khỏi động xe.
Trong xe, Đình Thẩm Giai nhìn toàn thân của Chu Tử Hạ, ánh mắt rơi vào những vết hôn lớn bé ở trên cần cổ trắng ngần, cổ tay vẫn còn hằn đốt ngón tay.
"Hạ Hạ, cậu khó chịu chỗ nào?"
Bấy giờ Đình Thẩm Giai mới mở lời phá vỡ không gian trầm mặc trong xe.
Chu Tử Hạ hai tay vẫn ôm lấy bụng dưới, nét mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
"Thẩm Giai, mình... mình đã bị người ta cưỡng bức."
Nghe Chu Tử Hạ nói ngay lập tức Đình Thẩm Giai thay đổi sắc mặt, hai tay siết chặt thành đường quyền.
Dù trong lòng biết kẻ phạm nhân gây ra, nhưng Đình Thẩm Giai tỏ vẻ ra mình không hề biết chuyện gì.
"Cậu còn nhớ hắn ta là ai không?"
Chu Tử Hạ lập tức gật đầu: "Có... là... là Hàn Cao Lãng..."
Đình Thẩm Giai giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, hai tay đặt trên bả vai của Chu Tử Hạ mà siết mạnh, khiến cho cô nhíu mày kêu đau.
"Câu nói cái gì?"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không hề giả trân của Đình Thẩm Giai, vừa sốt sắng vừa lo lắng cho nên Chu Tử Hạ thành thật mà khai báo.
"Hàn Cao Lãng, hắn ta đã cướp đi lần đầu của mình rồi."
"Không những thế hắn còn bắn vào bên trong mình rất nhiều."
Nói đến đây Chu Tử Hạ liền hạ nhỏ âm thanh của mình xuống.
Cô không thể để cho người ngoài cuộc biết được cảnh ngộ thực tại của cô, tài xế lái xe vẫn còn ở phía trước.
Nghe đến đây thần sắc của Đình Thẩm Giai liền tím tái, hận không thể nào phát tiết.
Trong đáy lòng Đình Thẩm Giai thầm chửi rủa, tên chết tiệt nhà anh, tại sao anh lại dám hung bạo với bạn tôi như vậy chứ.
Chu Tử Hạ tiếp tục nói tiếp, nói đến đầu nước mắt đều ứa ra đến đó.
"Mình không hiểu tại sao vào đêm sinh nhật mình tròn mười tám tuổi lại rơi bào tình trạng không tỉnh táo.
Khi ấy quần áo mình đã bị thay đổi, hai tay và hai chân bị xiềng xích, bị một mảnh vải che đi tầm nhìn của mình.
Khi ấy cơ thể của mình nóng rực, nơi đó của mình lúc ấy rất ngứa ngáy, ngứa ngáy đến phát điên vậy.
Lúc đó mình cứ nghĩ bản thân mình bị bắt cóc rồi bán cho một gã đàn ông nào đó, ai ngờ đâu người yêu cũ lại xuất hiện.
Hắn nói rằng nguyện trao tấm thân trai tân của hắn làm quà sinh nhật cho mình. Khi ấy mình không tỉnh táo cho nên mới bị hắn cưỡng bức nguyên đêm.
Sáng sớm đã bị hắn ta đè trên giường không ngừng làm động tác giống như đêm qua. Đến khi ăn sáng hắn cũng không buông tha cho mình."
Đình Thẩm Giai toàn thân cứng đơ, ánh mắt hoài nghi nhìn vào cô chằm chằm.
"Hắn ta đã xuất vào bên trong?"
Chu Tử Hạ gật đầu, cô còn nói thêm: "Mỗi lần hắn xuất vào bên trong rất nhiều."
Nói xong Chu Tử Hạ như mắc nghẹn trong cổ hỏng, nói tiếp: "Mình rất sợ!"
Điều cô sợ nhất lúc này là trúng đích ngay lập tức!
Cô sợ rằng vào một ngày không xa, một sinh linh nhỏ bé sẽ dần lớn lên trong tử cung của mình, và lúc ấy chiếc bụng phẳng của cô sẽ nhô cao lên.
Nếu hắn ta biết cô mang thai con của hắn, thì liệu rằng hắn có chấp nhận không?
Dù sao giữa hai người chỉ tồn tại ba chữ "người yêu cũ". Mà anh đã có người yêu rồi, quan hệ với cô chỉ là thích mà thôi.
Đình Thẩm Giai hiểu được tâm trạng lúc này của Chu Tử Hạ, liền ra lệnh cho tài xế chuyển hướng đến bệnh viện.
"Đến bệnh viện làm gì vậy?"
Chu Tử Hạ khó hiểu mà hỏi lại.
Rõ ràng cô rất bình thường, sao Đình Thẩm Giai lại muốn đưa cô đến bệnh viện.
"Để bác sĩ sản phụ kiểm tra thân thể của cậu rồi kê đơn thuốc tránh thai cho cậu."
Chu Tử Hạ câm nín, trong lòng cô dịu bớt đi phần nào.
Cũng may là cô có một người bạn luôn mình nét mặt mà đoán ra suy nghĩ.
Chợt Chu Tử Hạ nhớ đến việc chính, cô quay sang hỏi Đình Thẩm Giai.
"Thẩm Giai, tại sao cậu lại ở trong công ty của Hàn Cao Lãng?"
Đình Thẩm Giai nhíu mày, không ngờ bạn mình lại hỏi về vấn đề này.
"Mình thay ba đến nộp hồ sơ xin hợp tác."
Đình Thẩm Giai nói dối, bởi vì cô biết Chu Tử Hạ không hiểu về vấn đề kinh doanh, cho nên cô mới có cơ hội giấu đi tội ác của mình.
"Ầu!"
Chu Tử Hạ thở dài một cái, nét mặt buồn bã mà nhìn ra phía cửa xe.
Mười lăm phút sau, hai người có mặt tại bệnh viện.
Bước xuống xe, Đình Thẩm Giai lập tức đưa Chu Tử Hạ lấy số, sau đó ngồi ngồi trên hành lang, đợi bác sĩ gọi đến tên.
Chu Tử Hạ vừa mệt mỏi vì vừa nãy chạy vội vàng theo gót chân của Đình Thẩm Giai, nơi thần bí vẫn truyền đến cơn đau.
Đợi chưa qua năm phút đã đến lượt gọi tên cô.
"Số 23, Chu Tử Hạ."
Là một giọng nói của nữ bác sĩ, vừa nhẹ nhàng vừa tế nhị.
Chu Tử Hạ rời khỏi ghế chờ, bước vào trong phòng bệnh, cánh cửa được đóng sập vào.
Ở bên trong, Chu Tử Hạ đối mặt với một nữ bác sĩ, thoạt nhìn qua trông cô ấy đã ngoài ba mươi, trên tay cầm tư liệu về cô, ở ngực còn để bảng hiệu.
Tên của nữ bác sĩ ấy là Mộc Tuệ.
"Cơ thể có chỗ nào không tốt sao?"
Mộc Tuệ vẫn chăm chú nhìn vào tư liệu của cô, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Chu Tử Hạ ngại ngùng, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn vang vọng đến bên tai của Mộc Tuệ.
"Dạ... chỗ đó... của em rất đau."
Mộc Tuệ bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.
"Lần đầu qua hệ sao?"
Chu Tử Hạ gật đầu.
Mộc Tuệ ngồi vào bàn làm việc, lấy giấy bút ra ghi chép thêm.
Sau một hồi ghi chép, Mộc Tuệ lại hỏi Chu Tử Hạ thêm.
"Khi quan hệ có mang bao không?"
Mọi người ơi, qua bộ truyện new đọc và like ủng hổ Ngạn nhé. Bộ này Ngạn cập nhật hàng ngày nha.
P/s: Mọi người thử đoán xem chương sau Hạ Hạ nhà ta gặp ai trong phòng bệnh? Đừng quên bấm đủ 250 like để ra chương tiếp theo nha❤️