Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 43




NGƯỞI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (43).

"Khi quan hệ có mang bao không?"

Ngại nhất là khi có người hỏi đến vấn đề này. Chu Tử Hạ ngơ luôn tại chỗ, phân tâm không ngừng suy nghĩ có nên nói sự thật hay không.

Chu Tử Hạ không dám nói, cô chỉ biết lắc đầu.

Mộc Tuệ lại hỏi thêm: "Chu kỳ kinh nguyệt có điều đặn không?"

Chu Tử Hạ bấm ngón tay mà tính nhẩm lại, một phần cô cũng không chắc chắn tháng này mình có ra đúng ngày không.

"Ừm... còn ba ngày nữa là đến."

Cô chỉ thấy Mộc Tuệ lắc đầu, có phải là chê cô ở độ tuổi trẻ đã nghĩ đến việc chăn gối sớm hay không?

"Cởi quần áo ra rồi nằm trên giường."

Chu Tử Hạ trố mắt ngạc nhiên: "Để... để làm gì?"

Giờ mà cởi hết đồ cơ chứ?

Nếu như cởi hết rồi thì bao nhiêu vết hôn chằng chịt trên cơ thể cô đều bị nữ bác sĩ này nhìn thấy hết rồi.

Mộc Tuệ ôn tồn giải thích: "Kiểm tra thân thể của em, đặc biệt là vùng kín."

Nghe Mộc Tuệ nói, Chu Tử Hạ bất giác đỏ ửng mặt.

Thấy bệnh nhân không có ý hợp tác, Mộc Tuệ bất lực thở dài.

"Có gì phải ngại ngùng đâu, cô bé."

Mộc Tuệ lại gần mà vỗ vai cô: "Em là bệnh nhân, thân là bác sĩ đã thấy qua nhiều cảnh tưởng."

Vài phút sau Chu Tử Hạ mới chịu hợp tác. Cô chậm rãi đưa tay lên tháo nơ buộc trên ngực, gỡ bỏ đi hai nấc cúc áo.

Khi ngón tay cô vừa chạm vào nấc cúc thứ ba thì đột nhiên cánh cửa không hẹn trước mà mở ra.

Cạch!

Cửa phòng được mở ra, ngay sau đó là thân ảnh cao ráo, trên người khoác áo blouse trắng, gương mặt đẹp trai đeo mắt kính gọng mạ vàng bước vào.

Chu Tử Hạ quay người lại, đập bào mắt cô là một thân ảnh của người đàn ông mà cô đang cố trốn thoát.

Theo phản xạ Chu Tử Hạ hốt hỏng lùi lại phía sau hai bước, hai tay nắm lấy vạt áo đã bị cởi bỏ cúc áo.

Mộc Tuệ bước đến bên cạnh bác sĩ đó, vui vẻ chào hỏi.

"Bác sĩ Hàn, cuối cùng anh cũng đến rồi! Xin phép cho em được tan ca."

Bác sĩ Hàn nhận tập hồ sơ từ trong tay Mộc Tuệ, anh gật đầu đồng ý.

Anh ta vừa nhìn vào tập hồ sơ vừa bước đến bên bàn làm việc, không bận tâm đến thần sắc hốt hoảng của cô gái.

Chu Tử Hạ khiếp sợ, cô hoàn toàn không tin vảo mắt mình.

Tại sao hắn ta lại ở đây cơ chứ?

Chẳng phải hắn ta đang ở công ty sao?

Sao hắn có thể làm bác sĩ, đã thế còn là bác sĩ phụ trách bệnh tình của cô.

Chu Tử Hạ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhéo mạnh vào tay mình.

Ui da, đau quá!

Như vậy là thật sự rồi! Hàn Cao Lãng thật sự đang ở trước mặt cô.

Bấy giờ Chu Tử Hạ mới nhận thức được, thấy vị bác sĩ đó tiến lại gần mình. Theo phản xạ cô sợ hãi lùi lại phía sau.

"Anh... tại sao anh lại ở đây?"

Nối hoài nghi dấy lên trong lòng. Lẽ nào khi anh ta mang hai thân phận chẳng?

Càng suy nghĩ Chu Tử Hạ càng ngớ người.

Vị bác sĩ nào đó sắc mặt không thay đổi, khẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm trong trẻo.

Ánh mắt rơi vào khuôn mặt thất thần nhưng không giấu đi vẻ đẹp của phái nữ, tựa như một đoá hoa tuyết thuần khiết.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng bác sĩ Hàn mở lời phá vỡ không gian im lặng.

"Ồ, tại sao tôi lại không được ở đây? Hử, Chu Tử Hạ?"

Giọng nói của vị bác sĩ có chút đùa cợt, đặc biệt là ánh mắt hiện rõ vẻ biến thái.

Chu Tử Hạ khẽ thầm than trong lòng, tại sao số cô lại đến đến vậy cơ chứ?

Lẽ nào hôm nay là ngày đen tối của cô, hay trước khi ra khỏi phòng làm việc cô bước nhầm chân chăng?

Thế giới này đúng là thật tròn, muốn chạy trốn, rời bỏ một ai đó thật là khó. Càng xa lánh bao nhiêu thì khoảng cách ta với người đó càng thêm gần gũi và se kết.

Chu Tử Hạ siết chặt hai tay, mặt cố giấu đi vẻ ngạc nhiên.

"Không phải anh đang..."

Bác sĩ Hàn nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt vô cùng hứng thú, tiến sát lại gần cô hơn.

"Tôi là bác sĩ phụ khoa, tại sao tôi không được ở đây cơ chứ, Chu Tử Hạ?"

Hơi thở của người đàn ông phà và khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, khoé môi khẽ cong lên thành một đường hoàn mĩ.

Chu Tử Hạ im lặng, toàn thân run rẩy.

Đến khi nào cô mới chạy trốn khỏi anh ta đây? Người mà đã gieo tình yêu và trong tim cô và cũng là người đã khiến cho cô cảm thấy đau đớn.

Bác sĩ Hàn nhìn một lượt cô gái nhỉ từ trên xuống dưới, trong đầu anh chợt nảy số, đưa tay lên nắm chiếc cằm nhỏ bé của cô.

"Chu Tử Hạ."

Bị gọi tên, Chu Tử Hạ giật mình ngay sau đó cô vội vàng gật đầu: "Dạ!"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Chu Tử Hạ cảm giác như người đàn ông này rất xa lạ. Hệt như anh ta đang cố ý trêu đùa cô, cứ coi như chưa từng quen biết cô vậy.

Bác sĩ Hàn buông cằm cô ra, cầm tập hồ sơ đi đến bàn việc, lấy bút ra ghi chú thêm vài dòng.

Suốt từ đầu đến cuối khi làm việc, vị bác sĩ kia không hề liếc nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, cặm cụi ghi hai dòng rồi quay sang hỏi Chu Tử Hạ.

"Trong người có khó chịu?"

Chu Tử Hạ ngượng ngùng đến đỏ mặt, trong đầu không ngừng nhớ đến cảnh tượng kích tình đã trải qua.

Trong phân tâm của cô thầm chửi.

Hàn Cao Lãng, đến giờ phút này anh vẫn còn thản nhiên như vậy sao? Cư xử như vậy cho rằng tôi và anh không còn quan hệ gì sao?

Tấm thân này đã bị anh vấy bẩn, đáng lý ra khi gặp tôi trong bệnh viện anh đã đoán ra một phần của nguyên nhân chứ.

"Chỗ đó... khó chịu."

Bác sĩ Hàn quay chiếc bút bi trên tay, đôi mắt thạch anh ẩn dưới gọng kính nhìn về phía cô.

"Chỗ nào?"

Dù biết chỗ của cô đề cập tới nhưng bác sĩ Hàn không hề bận tâm đến, giả vờ như không biết.

Chu Tử Hạ không ngờ tên Hàn Cao Lãng này lại mặt dày đến như vậy. Nơi đó của cô đau không phải là do anh ta ban cho sao? Bây giờ nói đến lại vờ như không biết chuyện gì.

Cô khó chịu, hỏi lại bác sĩ Hàn: "Anh... tôi muốn đổi bác sĩ khác! Người đó phải là nữ."

Bác sĩ Hàn không hề ngạc nhiên gì nhiều, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi đến bàn đựng đồ khám, đeo lên tay một chiếc gang tay cao su.

"Chu tiểu thư, tôi là bác sĩ phụ trách của khoa này."

Sau khi đeo gang tay xong, bác sĩ Hàn quay sang nói với cô.

"Cởi quần áo ra rồi nằm lên giường."

Giọng nói nghiêm túc khiến cho Chu Tử Hạ kinh hãi, ngay lập tức cô lùi lại phía sau, tay chân luống ca luống cuống.

Phải chạy! Phải chạy thôi!

Cô không thể nào để thân thể trần như nhộng một lần nữa ở trước mặt tên cầm thú này được.

Ba mươi sáu kế sách, chạy là thượng sách.

"Tôi... tôi đổi ý rồi! Tôi không muốn khám nữa."

Nói xong, Chu Tử Hạ vội vàng mở cửa phòng. Khi bỏ chạy vai phải cô vô tình chạm vào vai của một người phụ nữ khác.

Cô không hề ngảnh mặt lại nhìn mà nhanh chân chạy về phía Đình Thẩm Giai đang ngồi chờ.

Người phụ nữ vừa bị Chu Tử Hạ va phải tỏ ra khó hiểu, cô quay đầu nhìn về phía bị bác sĩ đáng đứng chôn chân tại chỗ.

"Hàn Cao Lãnh, cô gái đó bị sao vậy?"

Trên người cô gái ấy mặc một bộ váy đỏ xẻ tà, để lộ ra đôi chân dài nuột nà, chân đi đôi giày cao gót, mái tóc vài cài gọn đỉnh đầu.

Hàn Cao Lãnh nhún vai tỏ vẻ khó hiểu, ngay sau đó anh tháo gang tay cao su vừa mới đeo, đôi chân dài bước đến gần người phụ nữ.

"Hình như cô gái đó nhận nhầm người."