Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 41




NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (41).

"Ể... anh... anh lưu manh..."

Tay cô run rẩy mà bị cưỡng ép xoa nắn vật cứng nóng.

Nó có kích thước thật to, càng nhìn càng thấy khiếp sợ.

Hai tay của Hàn Cao Lãng banh rộng chân cô ra để lộ cảnh ngày xuân phất phới, đoá hoa hồng hào nở rộ ngây trước mắt.

Chu Tử Hạ xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Dù đã trải qua bao lần kích tình nhưng đối mặt với thực tại, trái tim của cô vẫn đập loạn nhịp, tựa hồ như Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, cứ bang bang lộng hành trong lồng ngực.

Đôi chân ngọc khép lại nhưng cả cơ thể cường tráng của người đàn ông lại chen vào, khiến đôi chân thon dài không thể che đi cảnh xuân.

Chu Tử Hạ biết rõ ý đồ của đối phương, cô run rẩy mở miệng đàm phán: "Chúng ta có thể dừng lại được không?"

Người đàn ông không nói gì, dùng khuỷu tay nâng cao hai chân cô lên, đặt vật nam tính vào đoá hoa mẫn cảm.

Chu Tử Hạ gồng mình, tay luống cuốn mà chặn trước bụng anh.

"Hàn Cao Lãng, xin anh hãy tha cho em, thật sự nó quá to..."

Một tay Hàn Cao Lãng giữ một bên eo tay còn lại nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô đưa lên miệng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên mu bàn tay.

"Ngoan, hãy nhắm mắt mà hưởng thụ, tôi sẽ nới lỏng từ từ."

Chu Tử Hạ thầm chửi trong lòng, chỉ có những kẻ si tình mới nghe lời anh mà nhắm mắt lại.

"Nhưng mà... nơi đó của em... vẫn còn đau..."

Quả thật đến giờ phút này nơi huyền bí vẫn truyền đến con đau, nếu như vật to lớn kia mà xâm phạm vào khéo có khi toang của cuộc đời cô.

“Ngoan, sẽ không sao! Chỉ đau một tí, quen dần sẽ hết đau!”

Tư thế chuẩn bị đã đâu vào đấy, chỉ cần Hàn Cao Lãng động thân thì ngay tức khắc sẽ lôi kéo cô vào cuộc kích tình.

Một tay hắn anh giữ lấy một bên eo của cô, tay còn lại đưa vật nam tính kích thước to dài, nổi gân xanh xâm nhập vào hang động trơn ướt.

"Á... a... ha..."

Nơi thần bí bị tấn công bất ngờ, Chu Tử Hạ khổ sở mà hét lớn, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cơ thể tráng kiện của người đàn ông, từng đầu ngón tay cấu chặt lấy tấm lưng rộng, tạo ra một đường vệt dài đã rỉ máu. Truyện Đông Phương

Một dòng dịch thuỷ tưới lên đầu vật nam tính, đoá hoa mẫn cảm lại một lần nữa trơn ướt, thuận tiện cho vật thể lạ xâm nhập vào sâu bên trong, khai phá những thứ tinh hoa vùi trong từng lớp mị thịt ấy.

Hàn Cao Lãng thoái lui ra khỏi bên trong tạo ra một không gian trống rỗng, nhưng ngay sau đó anh lại xạ thân mình xuống khiến cho vật cứng một lần nữa chạm vào điểm G mẫn cảm, vòng eo tinh tráng bắt đầu chuyển động, tạo nên sự ma sát vô cùng lạ lẫm.

"Á.... đau... đừng... đừng... mạnh quá.... á..."

A, người đàn ông này thật thô lỗ, từng động tác ra vào mạnh bạo vô cùng, mỗi cũ thúc đều chạm đến đáy huyệt, khiến khoái cảm trong cơ thể cô ngày một dâng trào.

"Ưm... Cao Lãng... nhẹ... nhẹ thôi..."

Nhìn vẻ mặt dâm đãng của cô nàng, Hàn Cao Lãng không nhẫn nại thêm giây phút nào, cứ hung hăng ra vào hang động nhỏ trơn ướt, có sức hút mê đắm lòng người. Anh cúi xuống hôn lên miệng nhỏ nỉn non, đầu lưỡi vặn hết tần suất khuấy đảo trong khoang miệng, thưởng thức hương vị ngọt ngào của nữ giới còn vương vấn trên đầu lưỡi.

Vừa ngấu nhiến đôi môi anh đào căng mọng, ở dưới thân không hề quên nhiệm vụ của mình, tần suất ra vào nơi nhạy cảm nhất của người con gái ngày càng tăng, khiến cho nhiệt độ trong cơ thể của cô tăng theo sự ma sát mãnh liệt.

Nóng quá... một hoả lực như đang thiếu đốt, rực cháy mãnh liệt trong cơ thể cô vậy.

Mỗi khi vật cứng đâm sâu vào trong rồi rút ra lại là một lần tạo ra âm thanh ướt át giữa nơi giao thoa. Cơn đau nhức dưới hạ thể cứ bủa vây lấy thần trí của cô, rồi từ từ bị lấn át, thay thể bằng một cảm giác ham muốn cực độ.

Trong căn phòng khép kín yếu ánh sáng, ánh đèn neon cố chiếu soi hai con người đang trần trụi liên kết với nhau. Tiếng va chạm cùng với tiếng rên la của người phụ nữ vang vọng khắp cả căn phòng, khiến cho người ta khi nhìn thấy cũng phải đỏ mặt run chân.

Cảnh tượng ấy quá nóng bỏng, kích tình xảy ra triền miên liên tiếp, hết hiệp này cho tới hiệp kia, hết tư thế này đến tư thế nọ.

Họ lăn lộn với nhau lâu như thế, đã đạt đến cao trào đỉnh điểm, phóng kích gieo mầm giống vào sâu trong cơ thể của cô đã biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà sinh lực của người đàn ông dồi dào.

Chu Tử Hạ bị cưỡng bức đến toàn thân mềm nhũn, trên người chặt chịt vết hôn lớn bé, mới có cũ cũng có.

Cô thở một cách nặng nề, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn neon như đang muốn cầu xin sự buông tha. Nhưng tất thảy chỉ là vô vọng, ánh mắt ấy của cô nàng tựa như là một liều thuốc kích tình khiến cho vật nam tính đang chôn vùi sâu lớp mị thịt lại một lần nữa to lên, hệt như một tấn công miệng nhỏ mê người thêm một lần nữa.

Chu Tử Hạ: "!!!!"

Cô hoảng hốt, đây lac hiệp thứ bao nhiêu rồi mà cái thứ hư hỏng kia vẫn còn sức ngẩng cao đầu đòi tấn công cơ chứ?

"Không... em... từ... từ bỏ..."

Hàn Cao Lãng không nói gì, đem cô ở phía trên còn mình ở phía dưới. Ở tư thế này, vật cứng ngay lập tức xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Từng đợt luân động thắt lưng ở tư thế này cũng mạnh dần, nơi giao thoa giữa hai người trở nên khăng khít, một cỗ dịch thuỷ tiết ra ngày càng nhiều.

"Hàn... Hàn Cao Lãng..."

Chu Tử Hạ khó nhọc gọi tên anh, biểu cảm của cô thật sự không tốt cho lắm.

Anh không quan tâm đến biểu cảm hiện tại của cô, vẫn điên cuồng điều khiển thân thể cô nhấp nhô, lên rồi lại xuống, bao nhiêu sức lực đều tập trung vào vật nam tính, mạnh mẽ xỏ xuyên qua từng lớp thịt non mềm.

"Làm sao? Khó chịu ở đâu?"

Sau một hồi Hàn Cao Lãng mới đổi tư thế, đem cô nằm ở dưới thân mình, cúi người xuống ngậm lấy đỉnh ngọn đẫy đà, đầu lưỡi viền quanh hạt phấn trắng hồng, thi thoảng dùng răng cửa nghiến mạnh.

"Em... em... đau... đau quá... hức..."

Cảm giác đau lần này biểu hiện rất rõ mỗi khi anh đâm sâu vào trong có thể cô, có cảm giác như chỉ cần dùng vài lực nữa có thể bổ dọc thân thể cô vậy.

Hàn Cao Lãng cứ ngỡ là cô dùng dáng điệu này làm nũng để anh được buông tha, nhưng anh để lời van nài của cô ở bên ngoài tai, tận lực luân động thắt lưng, hai tay nhào nắn hai bên gò đồi bông đào khiến cho nó biến dạng.

"Ưm... sâu... sâu quá..."

Chiếc giường lớn rung lắc giữ dội, Hàn Cao Lãng càng lúc càng điên cuồng đâm ra lại đâm vào mãnh liệt hơn.

Những giọt mồ hôi nhỏ từng giọt xuống cơ thể nóng cháy của người con gái, toàn thân bao phủ tầng mồ hôi cùng những vết ám tình, hai tay siết chặt lấy drap giường, dưới thân không ngừng siết chặt vật nam tính thô lỗ.

Siết thật chặt, hận không thể một nhát bấm gẫy gậy th*t thô bao kia.

Sau một hồi quấn quýt không rời, cuối cùng Chu Tử Hạ thiết đi trong sự mệt mỏi. Cùng lúc đó Hàn Cao Lãng ôm chặt lấy cơ thể lụi xơ của cô, đem bao giống mầm phóng kích vào nơi sâu nhất trong người cô.

Đến khi Chu Tử Hạ tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cảm nhận lưng mình đang nằm trên một thứ mềm mại, cô bàng hoàng mở mắt ra.

"Đây... đây là đâu vậy?"

Chu Tử Hạ tự hỏi lòng mình, đảo mắt liếc nhìn xung quanh nơi xa lạ.

Cô khó nhọc mà ngồi dậy, chiếc áo đang đắp trên người cô bị tụt xuống.

Chu Tử Hạ ngạc nhiên nhìn xuống chiếc áo vest mầu đen, đây chẳng phải áo của Hàn Cao Lãng sao?

Cô ngoảnh mặt nhìn về phía sau lưng, thấy bàn làm việc trong có một bóng người, trên mặt bàn còn để bản hiệu khắc tên của Hàn Cao Lãng.

Bấy giờ Chu Tử Hạ mới nhận ra mình đang ở phòng làm việc riêng của anh.

Nhưng có điều anh đang ở đâu cơ chứ?

Đây chẳng phải là cơ hội để cô chuồn thoát khỏi anh sao?

Nghĩ là làm, Chu Tử Hạ lập tức rời khỏi chiếc ghê sofa mà đi đến cửa phòng.

Cánh cửa được mở ra, Chu Tử Hạ liếc dọc nhìn ngang, hành lang lúc này thật vắng người.

Cô rón rén nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, cố nhịn nỗi đau ở dưới thân mà nhanh chóng tìm đường thoát khỏi nơi này.

Vào lúc Chu Tử Hạ vừa đi vừa ngoảnh lại phía sau thì vô tình vai trái của cô va phải thứ gì đó, toàn thân cô bị mất đà mà ngã ngửa về phía sau.

"A."

Chu Tử Hạ thất thanh kêu đau nhưng ngay sau đó bịt chặt miệng lại, vì cô sợ tiếng của mình sẽ vô tình lọt vào tai của kẻ nào đó.

Cô sợ hãi không dám ngẩng mặt lên xem mình vừa va phải thứ gì, chỉ biết cúi gầm mặt xuống.

Chợt bên tai cô truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Hạ Hạ!"

Chu Tử Hạ một vàng đưa mắt hướng về giọng nói vừa thoát ra, nhìn thấy gương mặt thân quen ngày nào, ngay lập tức cô mếu máo, xà vào lòng người đó mà khóc.

"Thẩm Giai, là cậu sao?"

250 like=chương mới nha.

Mọi người qua tường Ngạn đọc và like ủng hộ hai bộ này cho Ngạn nha. Ngạn cảm ơn rất nhiều❤️