Cả buổi sáng hôm đó Duệ Hân cứ thẫn thờ như người mất hồn, dù ai nói gì hỏi gì cũng không trả lời, cô ấy cứ ngồi trong lớp một mình như thế thôi. Trần Thiển vì thấy lo lắng cho Duệ Hân nên sau buổi học đã đến chỗ của Duệ Hân, có gì thì an ủi cô ấy.
"Duệ Hân à, đi ăn trưa thôi."
Trần Thiển bước vào trong lớp của Duệ Hân, vì đang là giờ nghỉ trưa nên lớp không còn ai cả. Thấy Duệ Hân cứ như người mất hồn ngồi một chỗ, Trần Thiển liền bước tới.
"Duệ Hân, cậu đừng để bụng chuyện của anh Tần Dịch nữa, mình nghĩ anh ấy sẽ sớm xin lỗi cậu thôi."
Duệ Hân lập tức lắc đầu:
"Anh ấy sẽ không xin lỗi mình."
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Một khi Tần Dịch đã cho rằng tất cả đều là lỗi của mình thì nhất định anh ấy sẽ không bao giờ nhận sai."
Trần Thiển bỗng thở dài, cô không ngờ là Duệ Hân và Tần Dịch cũng có ngày hôm nay. Hai người họ từng là cặp đôi mà cô rất ngưỡng mộ nhưng hiện tại họ lại vì một số mâu thuẫn mà xảy ra cãi vã. Trong chuyện này, nếu cả hai biết nhường nhịn nhau một chút thì sẽ không to chuyện vậy mà cả hai người họ đều cho rằng đối phương mới là người sai.
Sau khi nghe Trần Thiển khuyên bảo cuối cùng Duệ Hân cũng chịu đứng dậy đi ăn trưa. Giận dỗi cái gì thì giận nhưng nếu để bụng đói là không được vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhờ có Trần Thiển đi cùng mà tâm trạng của Duệ Hân cũng tốt lên được một chút. Nhưng lúc cả hai rời khỏi canteen sau khi dùng bữa trưa xong, Duệ Hân đột nhiên nhìn thấy Tần Dịch đang đứng cùng một nhóm người ở trong một góc sân trường đại học. Duệ Hân cảm thấy nghi ngờ liền kéo tay Trần Thiển tới theo dõi, hai cô gái nấp sau bụi cây rồi quan sát mọi hành động của Tần Dịch.
Lát sau, Duệ Hân phát hiện Tần Dịch đang cầm tay một cô gái, vì cô gái này đang quay lưng lại nên Duệ Hân không thể nhìn thấy mặt. Dù là bạn đi nữa thì không nên nắm tay tình cảm như vậy, không những thế Tần Dịch lại còn cười rất vui vẻ với cô gái đó nữa chứ.
Hai người họ nắm tay thôi mà Duệ Hân đã tức sôi máu rồi, thế nhưng một loạt hành động phía sau ấy còn kinh khủng hơn thế. Tần Dịch đưa tay vuốt tóc cho cô gái ấy, ánh mắt dịu dàng trìu mến rồi nói cái gì đó không rõ. Những người đứng xung quanh thì đều chăm chú quan sát, họ đều tỏ ra rất thích thú với việc làm đó của Tần Dịch. Màn âu yếm đó cuối cùng liền kết thúc bằng một nụ hôn vào má, tới mức này rồi thì Duệ Hân cũng không chịu đựng được nữa, cô ấy lập tức rời khỏi bụi cây chạy đến chỗ của Tần Dịch. Trần Thiển muốn cản Duệ Hân lại nhưng quá trễ, Duệ Hân đang rất tức giận vì thế không ai có thể ngăn cản được cô ấy lúc này.
Bốp! Bốp!
"Tần Dịch, anh thật quá đáng! Anh đã có bạn gái rồi mà còn đi hôn người con gái khác sao? Tôi đánh chết anh, đánh chết anh!"
Tần Dịch bị Duệ Hân xông tới đánh túi bụi vào người, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu.
"Ay da, Duệ Hân, em dừng lại đã, hiểu lầm rồi."
Bốp!
"Hiểu lầm cái gì? Tôi đã nhìn thấy hết rồi mà anh còn nói là hiểu lầm hay sao?"
Sự ghen tuông vô lý của Duệ Hân khiến Tần Dịch thực sự khó chịu, lần nào cô ấy cũng xông vào đánh anh ta trước mặt bạn bè, tính cách của Duệ Hân dù đã biết rõ nhưng vẫn khiến Tần Dịch bực bội.
"Đủ rồi đấy Duệ Hân, sao em lúc nào cũng chỉ biết đánh anh thế? Em không chịu nghe anh nói, toàn chỉ nghĩ linh tinh rồi ghen vớ vẩn."1
Duệ Hân như chết lặng đi trước những lời nói khó nghe của Tần Dịch, hai mắt cô ấy long lanh đẫm lệ, uất ức đáp:
"Chính mắt tôi nhìn thấy anh hôn người con gái khác mà, anh còn cãi nữa sao?"
Tần Dịch lập tức kéo cô gái ban nãy mình vừa hôn tới trước mặt Duệ Hân, thì ra đó là một chàng trai đang đội tóc giả và mặc đồ của con gái mà thôi. Dưới góc nhìn của Duệ Hân không nhận ra là đúng rồi cũng không thể trách cô ấy được.
"Bọn anh chỉ đang đóng kịch thôi, là kịch chuẩn bị trong hội thi sắp tới. Vì anh biết mình đã có bạn gái nên không thể thân thiết với cô gái khác, bất quá anh mới nhờ thằng này đóng giả làm con gái để dễ diễn hơn."
"Xin lỗi em nhé, vì đã khiến em hiểu lầm bạn trai mình." Anh bạn của Tần Dịch lên tiếng xin lỗi Duệ Hân.
Duệ Hân nhận ra bản thân mình đã hiểu lầm Tần Dịch nhưng đứng dưới góc độ của cô ấy thử hỏi có ai không ghen? Duệ Hân không biết phải làm gì tiếp theo, cô cảm thấy vô cùng khó xử khi xung quanh đều có bạn của Tần Dịch đang nhìn mình. Hai mắt Duệ Hân bối rối cụp xuống, đôi môi run run mím chặt vào nhau.
"Xin lỗi…"
Duệ Hân lí nhí để lại hai từ xin lỗi rồi chạy đi, bản thân cô ấy cũng cảm thấy xấu hổ vì đã làm ra những điều như vậy. Tuy nhiên, một cô gái với tính tình trẻ con như Duệ Hân trong khi yêu lại rất dễ ghen tuông, Tần Dịch biết rõ điều đó nhưng lại không hiểu.
Sau khi trở về lớp, Duệ Hân lại bắt đầu rơi vào tình trạng như ban nãy. Trần Thiển thật sự rất đau đầu với hai con người này, phải nhanh chóng tìm cách giải quyết mới được. Chỉ cần hai người chịu xin lỗi nhau thì chắc chắn sẽ làm lành được thôi.
"Duệ Hân, hay là bây giờ cậu đi xin lỗi Tần Dịch đi."
Duệ Hân ngẩng mặt lên nhìn Trần Thiển, gương mặt trông rất tội nghiệp.
"Mình đã xin lỗi rồi đó thôi."
"Ý mình là xin lỗi trực diện để làm lành ấy, hai người không thể cứ cãi nhau mãi được."
"Nhưng… anh ấy cũng có lỗi mà, đâu phải chỉ có mình mình?"
Trần Thiển đặt tay lên vai của Duệ Hân, cô mỉm cười đáp:
"Mình chắc chắn Tần Dịch cũng sẽ xin lỗi cậu, nghe lời mình… làm lành với nhau nhé?"
Bản thân Duệ Hân cũng không muốn cãi nhau với Tần Dịch, hai người họ vốn rất yêu thương nhau nhưng chỉ vì mấy cái mâu thuẫn không đáng có này mà xảy ra xích mích. Duệ Hân gật đầu đồng ý với Trần Thiển là sẽ đi xin lỗi Tần Dịch để làm lành. Vậy là bên phía Duệ Hân đã xong, giờ Trần Thiển cần phải đi tìm Tần Dịch rồi khuyên anh ấy xin lỗi Duệ Hân nữa là xong.
Trần Thiển đang định chạy đi tìm Tần Dịch thì bất ngờ gặp anh ấy ở ngay khu vệ sinh, gần lớp của Duệ Hân đang học. Cô vội vàng chạy đến trước mặt Tần Dịch, nói chuyện với anh ta.
"Anh Tần Dịch, chúng ta nói chuyện đi."
"Chuyện gì thế? Có phải Duệ Hân bảo em tới đây bắt anh đến xin lỗi đúng không?" Tần Dịch nghiêm mặt nói.
"Sao ạ?"
Bình thường Tần Dịch hay đùa cợt thật đấy nhưng khi nghiêm túc trông cũng rất đáng sợ. Nói thật thì hiếm khi Trần Thiển được thấy Tần Dịch nghiêm túc, cảm giác này đúng là không quen.
"Em nói với cô ấy là anh sẽ không xin lỗi đâu."
"Nhưng anh Tần Dịch chỉ cần anh nói một câu với Duệ Hân là hai người đã có thể làm hòa rồi mà."
Đúng lúc ấy, Duệ Hân đã quyết định đi tìm Tần Dịch để xin lỗi thì vô tình bắt gặp Trần Thiển và Tần Dịch đang nói chuyện với nhau. Những gì Tần Dịch sắp sửa nói ra đương nhiên cũng bị cô ấy nghe thấy hết.
Tần Dịch lần này dường như rất kiên định, anh ấy cảm thấy mình không sai nên sẽ không xin lỗi Duệ Hân.
"Anh nói rồi đấy, người nào sai thì người ấy xin lỗi. Đâu phải lúc nào anh cũng là người phải đi xin lỗi dù chẳng làm gì sai? Duệ Hân nhiều lúc khiến anh vô cùng khó chịu, anh đã rất nhịn cô ấy rồi nhưng giới hạn của anh cũng có hạn mức mà."
Tần Dịch nói vậy tức là anh ấy đã không thể chịu đựng được tính cách của Duệ Hân nữa sao?
Duệ Hân nghe được những lời này, câu nói muốn xin lỗi Tần Dịch liền lập tức tiêu tan hết. Thay vào đó vừa là sự tủi thân vừa là sự tức giận.
"Cô ấy lúc nào cũng mắng chửi anh, thậm chí là đánh anh. Nhiều lần anh vẫn nhịn cô ấy rồi xin lỗi làm hòa nhưng Duệ Hân cứ trẻ con tới mức bắt anh phải làm thế này thế kia. Nếu bây giờ anh không cứng rắn với cô ấy, chắc chắn sau này cô ấy vẫn sẽ giữ những hành động thiếu suy nghĩ đó."
Trong phút nông nổi, Tần Dịch đã lỡ miệng nói những lời khó nghe về Duệ Hân với Trần Thiển mà quan trọng hơn hết là Duệ Hân cũng đã nghe thấy những lời đó. Cô ấy lẳng lặng bước đến gần Tần Dịch, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cúi đầu khóc phía sau lưng anh ấy.
Trần Thiển nhìn thấy Duệ Hân liền hoảng hốt gọi tên:
"Duệ Hân."
Tần Dịch nghe vậy bỗng giật mình quay lại thì thấy Duệ Hân đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ tức giận. Cứ tưởng lần này sẽ bị cô ấy đánh nhưng Duệ Hân lại không làm thế mà chỉ nói một câu.
"Nếu anh cảm thấy không chịu được tính của em nữa thì chúng ta chia tay đi."
"Em đang nói gì vậy Duệ Hân? Rõ ràng người sai là em, em không nên lấy chuyện chia tay để đổ lỗi cho anh chứ?"
Trần Thiển thấy mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, cô chỉ đang muốn giúp họ, ai ngờ lại khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
"Duệ Hân, cậu đừng như vậy mà, bình tĩnh đi…" Trần Thiển chạy tới chỗ Duệ Hân an ủi.
Duệ Hân không còn nghe lời Trần Thiển như ban nãy nữa, cô ấy hất tay Trần Thiển ra rồi tiếp tục đối mặt với Tần Dịch.
"Anh nói anh không chịu được tính của em nữa rồi mà, vậy thì chia tay thôi có gì khó đâu."
"Duệ Hân, đừng lấy chuyện chia tay ra thách thức anh."
"Không phải chia tay sẽ giải quyết được tất cả sao? Anh sẽ không phải dỗ dành em nữa, không phải chịu cái tính khó ưa của em cũng không cần chịu đau mỗi lần em đánh anh. Đó chẳng phải là điều anh muốn ư?"
Duệ Hân bất ngờ hét ầm lên, nói ra những lời này trong lòng cô ấy cũng không hề thoải mái. Chỉ từ một chuyện rất nhỏ nhưng cuối cùng lại xé ra to. Duệ Hân ôm mặt chạy đi, lần này Tần Dịch cũng chẳng đuổi theo nữa.
"Anh Tần Dịch, anh mau đuổi theo Duệ Hân đi." Trần Thiển vội vã kéo tay Tần Dịch.
Tần Dịch lạnh lùng quay đi, anh ta lắc đầu:
"Cũng vì cái tính đó của cô ấy nên anh mới bực mình đó! Cứ mặc kệ cô ấy đi."
Trần Thiển bất lực không biết nên đi đường nào và đuổi theo ai. Trong chuyện tình yêu của Tần Dịch và Duệ Hân, người khổ nhất lại chính là người ngoài như cô. Trần Thiển hết cách liền gọi điện thoại cầu cứu Tống Hàm.
"Tống Hàm, giúp em với, tình hình giữa Duệ Hân và Tần Dịch căng lắm em không thể làm được gì nữa rồi."