Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 37: Bữa Sáng Tình Yêu




Sáng hôm sau.

Cộp cộp cộp…

Xèo!!!

Trần Thiển đang nằm ngủ ở trong phòng rất ngon lành nhưng những âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng bếp lại đánh thức cô dậy. Cô nheo mắt nhìn lên trần nhà, dần dần thoát khỏi cơn mơ màng và bắt đầu nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình.

Trần Thiển thẫn thờ nhớ lại đêm hôm qua, từng chút từng chút một đều lập tức ùa về trong đầu cô. Những gì xảy ra đêm qua cô đều không quên dù chỉ một chút, giờ nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ nữa. Hai bên má của cô bỗng đỏ lên, Trần Thiển thẹn thùng kéo chăn che lấy nửa mặt, miệng lẩm bẩm:

"Mình và Tống Hàm... đã làm chuyện đó cùng với nhau rồi sao? Hihi…"

Trần Thiển xấu hổ trùm chăn qua mặt nhưng sau khi phát hiện cơ thể đang không mặc đồ liền vội vàng ngồi dậy. Cô hoảng hốt nhìn xuống dưới đất nhưng không thấy quần áo đâu cả, cô bắt đầu nhớ lại tối qua, lúc Tống Hàm hôn cô ở cửa nhà thì đã tiện tay cởi hết đồ trên người cô ra rồi, chắc có lẽ quần áo của cô đang ở ngoài đó.

Đúng lúc ấy, một mùi thơm phức bỗng xông thẳng vào mũi của Trần Thiển, mùi thơm ấy chắc là tỏa ra từ nhà bếp. Sáng sớm nay Tống Hàm đã dậy trước, dọn dẹp chiến trường hôm qua và chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Vì anh biết Trần Thiển sẽ rất mệt mỏi sau đêm hôm qua nên anh mới chủ động làm tất cả như vậy.

Cạch!

Nghe thấy tiếng cạch cửa, Trần Thiển liền lập tức cuộn tròn trong chăn, chỉ để hở mỗi gương mặt trắng sữa dễ thương hết chỗ nói. Tống Hàm mặc tạp dề bước vào, tay anh vẫn còn cầm nguyên đôi đũa, sau khi thấy Trần Thiển đã tỉnh dậy liền bước đến.

"Em dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa đi rồi ra ăn sáng."

Cái giọng điệu của Tống Hàm tuy là ngọt ngào đấy nhưng Trần Thiển vẫn chưa hết giận anh chuyện hôm qua đâu. Cô cố tính quay mặt đi, ngó lơ rồi không thèm trả lời.

Tống Hàm thở dài ngồi xuống giường, anh đưa tay chọt vào mũi cô rồi hỏi:

"Vẫn còn giận anh đấy à?"

Trần Thiển giật giật chiếc chăn rồi gật đầu.

"Em giận dai quá rồi đó, hay là đêm hôm qua vẫn chưa đủ?"

Nghe anh nói như vậy Trần Thiển bỗng dưng tức giận, cô hằm hằm nhìn anh rồi hét lớn:

"Chưa đủ cái đầu nhà anh, anh có biết đêm qua em đau thế nào không hả? Sao anh có thể ngó lơ lời em nói như thế chứ? Đúng là tên đáng ghét mà!"

Thú thật thì đêm qua Tống Hàm đã làm hơi quá trớn, vì anh không thể kiểm soát bản thân nên mới khiến Trần Thiển giận như vậy. Tống Hàm dùng ánh mắt biết lỗi để nhìn cô, giọng điệu thành khẩn mong cô tha thứ.

"Anh xin lỗi, lần sau anh không thế nữa."

"Lời xin lỗi của anh không đáng tin tí nào cả." Trần Thiển quay mặt đi.

"Thế em muốn anh làm gì thì em mới hết giận?"

Trần Thiển ngồi đực mặt ra để suy nghĩ, sau khi nghĩ xong liền buông tay khỏi chăn rồi nhảy đến gần chỗ anh.

"Lát nữa anh phải cõng em ra bến xe buýt, nhường chỗ cho em nếu xe chỉ còn một ghế."

Tống Hàm lập tức gật đầu.

"Được… nhưng trước đó, em không nên quyến rũ anh như vậy đâu Trần Thiển."

"Sao cơ?"

Khuôn mặt của Trần Thiển ngơ ngác đến ngốc hết cả ra, cô không biết là chiếc chăn đã tuột xuống và toàn bộ cơ thể nuột nà đã bị lộ ra hoàn toàn. Cô hoảng hốt kéo chăn che lấy người, nằm im trong chăn không chịu nhúc nhích.

"Á… Tống Hàm anh đừng có mà nhìn."

Tống Hàm đứng dậy, anh chống tay vào hông rồi mỉm cười:

"Trên người em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy không? Em ngại cái gì nữa chứ?"

Trần Thiển đỏ mặt, trông cô thật giống một chú rùa nhút nhát chỉ biết trốn trong chiếc mai của mình mà không dám đối mặt với bên ngoài. Cô ấp úng:

"Nhưng… nhưng mà… em vẫn thấy xấu hổ."

"Vậy anh ra bên ngoài nhé, đồ dùng của em anh đã mang sang bên này hết rồi, cứ thoải mái đi anh sẽ đợi em ngoài phòng khách."

Tống Hàm của ngày hôm nay thật dịu dàng và lãnh đạm, không giống với đêm hôm qua, thật sự cứ như hai người khác nhau vậy. Sau khi thấy anh đã ra khỏi phòng, Trần Thiển mới từ từ rời khỏi giường, cô chậm rãi bước vào phòng tắm thận trọng lấy khăn quấn quanh cơ thể. Lúc này, Trần Thiển đứng trước tấm gương phản chiếu cơ thể mình, cô nhìn thấy có rất nhiều dấu hôn đỏ chói mà Tống Hàm để lại, dù cô có kì cọ đi bao nhiêu lần nó cũng chẳng thể đi được.

"Tống Hàm thật là… hôm nay mình còn đi học nữa, nhỡ bị người khác phát hiện ra thì sao đây?"

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Trần Thiển liền mở cửa bước ra ngoài. Mùi thơm của thức ăn khiến cô chỉ cần ngửi thôi đã chảy nước miếng, cái tật háu ăn của cô vẫn không thể sửa được. Trần Thiển chạy vội đến bàn ăn nhiều món ngon, mắt cô sáng rực lên rồi ngẩng đầu hỏi Tống Hàm:

"Tống Hàm, là anh nấu hết đó hả?"

"Ừm… em ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không?"

"Vậy em ăn nhé."

Trần Thiển cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, rồi múc một thìa canh, xúc một ít trứng, gắp một đũa rau nhồi nhét vào cái miệng nhỏ của mình. Cô nhai tất cả trong cùng một lúc, nhai đến phồng cả hai má lên.

"Ưm, ngon quá! Tống Hàm, anh nấu ăn ngon thật đấy."

Đây là lần đầu tiên Trần Thiển được nếm thử tay nghề của Tống Hàm, không ngờ anh lại thông thạo việc bếp núc tới vậy. Nhìn Trần Thiển ăn uống ngon lành, Tống Hàm cũng cảm thấy vui, xem như là hối lỗi với cô chuyện hôm qua.

Sau khi ăn uống xong xuôi, cả hai bắt đầu rời nhà để đến trường.

Theo như lời đã hứa, Tống Hàm phải cõng Trần Thiển ra tới bến xe buýt.

Tự dưng không mất sức mà vẫn đến được bến xe thế này thật thích thú làm sao.

Gần đến bến xe, Tống Hàm và Trần Thiển gặp anh em nhà Duệ Thần. Nhìn nét mặt của Duệ Hân dường như không được vui, cô ấy cứ cau có nhìn vào điện thoại suốt, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó trong miệng giống như đang chửi người nào đấy.

Duệ Thần nhìn thấy Tống Hàm và Trần Thiển liền chạy đến chỗ hai người họ.

"Hai người tới rồi đấy à?"

Trần Thiển rời khỏi lưng của Tống Hàm, cô liếc mắt nhìn Duệ Hân có vẻ kỳ lạ đang ngồi chờ xe rồi hỏi:

"Anh Duệ Thần, Duệ Hân có chuyện gì sao?"

Duệ Thần quay lại nhìn em gái sau đó kéo Tống Hàm và Trần Thiển ra một góc, anh ấy nói:

"Từ hôm qua tới giờ con bé vẫn bày bộ mặt đấy. Hình như cãi nhau với Tần Dịch thì phải."

Tống Hàm nghe vậy bèn mỉm cười:

"Ha… yêu nhau lắm cũng có ngày cãi nhau."

"Hai người đừng có tùy ý chọc Duệ Hân nhé, biết tính nó rồi đúng không?" Duệ Thần nhắc nhở.

"Anh yên tâm, cậu ấy là bạn thân của em, để em tới hỏi thử."

Nói rồi, Trần Thiển liền chạy tới chỗ của Duệ Hân. Cô nhẹ nhàng cất tiếng hỏi cô ấy:

"Duệ Hân, sao hôm nay trông cậu thất thần thế?"

Duệ Hân siết chặt lấy điện thoại, trên màn hình không có hiển thị cái gì hết nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó, Duệ Hân liền cất tiếng trả lời Trần Thiển nhưng nghe giọng điệu có vẻ như cô ấy đang rất tức giận.

"Tần Dịch không gọi điện cho mình cũng không nhắn tin cho mình, tối qua lúc về mình thấy anh ấy đi cùng mấy cô gái, mình có chạy tới mắng anh ấy thế là hai đứa cãi nhau. Mình tưởng lần này Tần Dịch sẽ chủ động xin lỗi mình trước nhưng cuối cùng vẫn không thấy anh ấy xin lỗi."

Thì ra là chuyện này.

Trần Thiển thở dài, đưa tay khoác lấy vai của Duệ Hân rồi an ủi.

"Không sao đâu, chắc chút nữa anh ấy sẽ xin lỗi cậu thôi mà."

"Thật không?"

"Mình đoán chắc là vậy."

Tuy nhiên, lời chắc chắn của Trần Thiển dường như lại không đúng với sự thật.

Hai cô gái mới vừa bước vào trường thôi họ đã nhìn thấy Tần Dịch đứng với đám con trai cùng nói chuyện cười đùa với mấy cô gái khác. Duệ Hân nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng nổi trận lôi đình lên, cô ấy ba máu sáu cơn chạy tới khiến Trần Thiển không kịp ngăn cản.

"Tần Dịch, anh đang làm cái trò gì ở đây thế hả?"

Tần Dịch vừa nhìn thấy Duệ Hân, nụ cười trên môi cũng lập tức biến mất. Anh ấy quay sang nhìn bạn mình cảm thấy ngại trước họ rồi bước đến kéo Duệ Hân ra một bên.

"Duệ Hân, sao em cứ to tiếng không đâu thế, anh đang bàn chuyện với bạn anh thôi mà."

"Bàn chuyện với bạn?"

Duệ Hân liếc mắt nhìn mấy cô gái xinh đẹp đứng ngay đó, cô ấy thấy họ gọi tên của Tần Dịch.

"Tần Dịch, bạn gái tìm à? Nhanh lên đấy nhé!"

Tần Dịch mỉm cười quay lại:

"Ừ biết rồi."

Sau đó, Tần Dịch liền đẩy Duệ Hân đi, vừa đẩy vừa nói:

"Để lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé, anh phải quay lại bàn việc với bạn rồi."

Duệ Hân vô cùng sốc khi thấy Tần Dịch chủ động đuổi mình đi như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tần Dịch hành động như thế, cảm giác thật khó chịu. Duệ Hân không chịu rời đi, thậm chí còn to tiếng:

"Tần Dịch, anh không định xin lỗi em chuyện hôm qua sao?"

"Xin lỗi gì chứ? Chuyện hôm qua là em sai trước mà. Em chửi anh trước mặt bạn anh, có biết anh ngại thế nào không hả?"

"Cái gì?"

Đang đúng lúc cơn thịnh nộ trong người sục sôi, bạn cùng lớp của Tần Dịch liền chạy đến, trong đó có cả mấy cô gái ban nãy. Họ vừa nhìn thấy Duệ Hân liền mỉm cười trêu chọc:

"Chà… bạn gái của Tần Dịch đây sao? Trông đáng yêu thật đấy!"

"Cậu có phước lắm đấy Tần Dịch, có bạn gái xinh đẹp thế này."

Duệ Hân chẳng nghe lọt tai những lời khen ấy, cô ấy cứ cảm thấy nó giả tạo thế nào.

Sau đó, họ bắt đầu hỏi Duệ Hân tới tấp:

"Em gái, em và Tần Dịch hẹn hò từ bao giờ thế?"

"Em học ở khoa nào? Là năm mấy đó?"

Duệ Hân liếc mắt nhìn Tần Dịch nhưng lại thấy anh ấy chẳng quan tâm gì đến việc cô đang bị tra hỏi. Nếu là bạn trai, đáng lẽ ra khi thấy bạn gái khó xử thì phải đứng ra để trả lời thay mới phải. Duệ Hân thất vọng chạy vụt đi, Trần Thiển cũng hấp tấp đuổi theo cô ấy nhưng Tần Dịch lại chẳng để ý là Duệ Hân đã chạy đi từ lúc nào cả.

"Duệ Hân, chờ mình với, cậu đừng chạy nhanh như thế!"

Duệ Hân vừa chạy vừa khóc, Tần Dịch thực sự không biết cô ấy đã cảm thấy buồn bã thế nào.

"Tần Dịch, anh thật quá đáng!"