Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 39: Mâu Thuẫn Chồng Chất Mâu Thuẫn




Tối hôm ấy.

Sau khi nghe lời cầu cứu từ Trần Thiển, Tống Hàm đã chủ động nhắn tin vào trong nhóm chat để tập hợp mọi người lại nhân cơ hội giúp Tần Dịch và Duệ Hân làm lành. Địa điểm tập hợp là ở gần trường đại học của Tống Hàm.

Tống Hàm và Duệ Thần đứng đợi bên vệ đường nhưng chỉ thấy Tần Dịch và Trần Thiển tới còn Duệ Hân thì không thấy đâu. Duệ Thần không nhìn thấy em gái lập tức hỏi:

"Duệ Hân đâu? Con bé không tới à?"

Trần Thiển liếc mắt nhìn Tần Dịch, gương mặt anh ấy lạnh lùng quay đi còn cô thì buồn bã trả lời:

"Duệ Hân… không muốn tới, cậu ấy đã về nhà trước rồi anh ạ."

Lý do mà Duệ Hân không đến là ngại chạm mặt với Tần Dịch trong khi hai người họ đang giận nhau. Tần Dịch vẫn giữ vững quyết định của mình, nếu bản thân không sai thì sẽ không xin lỗi. Đây là lần đầu tiên Duệ Thần thấy Tần Dịch cứng rắn tới vậy, bình thường chỉ cần Duệ Hân hơi dỗi một tí thôi là anh ta đã vội vàng dỗ dành nhưng bây giờ lại khác.

"Tần Dịch, cậu với con bé cãi nhau thì cũng phải biết chừng làm lành đi chứ? Có phải trẻ con nữa đâu, đều lớn cả rồi mà." Duệ Thần lên tiếng.

Tần Dịch liếc mắt nhìn Duệ Thần, vì anh ấy là anh trai của Duệ Hân nên khi nói ra mấy câu tưởng chừng như không đứng về phía ai lại nghe giống như đang bênh vực em gái.

"Câu đó cậu phải nói em gái cậu mới phải, cô ấy trẻ con tới mức đòi chia tay mình chỉ vì một cái chuyện củ chuối này thôi đấy."

"Rồi sao? Cậu biết tính khí nó ương ngạnh từ lâu rồi mà, bình thường vẫn chịu được nhưng hôm nay lại không nhịn được à?"

Đang yên đang lành tự dưng Tần Dịch và Duệ Thần lại xảy ra khẩu chiến. Tống Hàm nhận thấy có điểm bất thường liền đứng ra giữa can ngăn nhưng Tần Dịch lại quan trọng hóa vấn đề, đẩy Tống Hàm ra rồi mặt đối mặt với Duệ Thần.

"Mình cũng là con người, đã là con người thì ai cũng có giới hạn. Em gái cậu đã đạt tới giới hạn của mình rồi, mình chỉ muốn cô ấy nhận sai một lần thôi nhưng cô ấy lại cứ đổ lỗi về phía mình."

Trong chuyện này dù ai đúng ai sai thì Duệ Thần vẫn thương em gái mình hơn. Vì thế khi nói chuyện với Tần Dịch có lẽ sẽ khiến anh ấy không vừa ý, hoặc là vô tình khiến Tần Dịch nổi giận.

"Dù sao cũng đã yêu nhau được một thời gian rồi, cậu không thể bỏ qua cho nó được lần nữa sao? Chỉ cần bỏ qua thôi là sẽ không có chuyện gì nữa cả."

"Vậy bảo Duệ Hân xin lỗi mình đi, cô ấy làm mình mất mặt trước bạn bè thì cô ấy phải xin lỗi mình."

Giọng điệu đanh thép của Tần Dịch đã cho thấy hiện tại Tần Dịch đang nghiêm túc tới mức nào. Một người là trung tâm của tiếng cười, lúc nào cũng nở nụ cười yêu đời trên môi nhưng hôm nay lại lạnh lùng đến đáng sợ. Duệ Thần tiến thêm một bước, đấu mắt với Tần Dịch rất căng thẳng.

"Nếu con bé sai nó sẽ tự xin lỗi, nhưng nếu nó đã lấy chuyện chia tay ra để nói ấy thì chắc chắn việc cậu làm cũng quá đáng. Nói đi, cậu đã làm gì khiến con bé phải như vậy?"

Duệ Thần đang dần mất bình tĩnh, với cương vị là một người anh trai nên Duệ Thần sẽ bảo vệ em gái tới cùng. Duệ Thần thẳng thừng túm lấy cổ áo của Tần Dịch hỏi cho ra lẽ, điều này khiến Tần Dịch vô cùng thất vọng về hai chữ "bạn thân".

"Buông ra! Đừng có túm cổ áo của tôi."

Tần Dịch gạt mạnh tay của Duệ Thần ra khỏi người mình. Có vẻ như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp. Tống Hàm một lần nữa xen ngang vào câu chuyện để giảng hòa.

"Đủ rồi đấy, hai người định đánh nhau ở đây luôn à?"

Dù bị cản trở bởi Tống Hàm nhưng cơn thịnh nộ của Tần Dịch chẳng ai có thể cản được. Anh ấy hằm hằm nhìn Duệ Thần, chỉ tay vào mặt Duệ Thần:

"Cậu nói như kiểu mọi lỗi đều do tôi ấy nhỉ? Trong khi là em gái cậu làm sai chứ không phải tôi. Sao lúc nào cũng phải là tôi nhận lỗi?"

Duệ Thần bình thường không hay gây sự nhưng chuyện liên quan tới em gái thì không kiềm chế được. Anh ấy tránh né bàn tay của Tống Hàm mà tiến đến túm lấy cổ áo của Tần Dịch lần nữa.

"Vậy cậu dám chắc chắn mình không làm gì sai khiến Duệ Hân phải như thế không? Cậu không sai thì lý nào con bé lại trách móc cậu chứ?"

Duệ Thần vừa túm cổ áo vừa giật khiến Tần Dịch càng thêm bực mình. Trong một thoáng nông nổi, Tần Dịch đã vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt của Duệ Thần một cái thật mạnh khiến Duệ Thần suýt nữa thì ngã ra đất.

"Anh Duệ Thần!" Trần Thiển hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Duệ Thần.

"Anh không sao chứ?"

Duệ Thần loạng choạng lắc đầu:

"Anh không sao đâu."

Khóe miệng của Duệ Thần đã chảy máu, trông có vẻ như Tần Dịch đã ra tay khá mạnh. Tống Hàm cố gắng ngăn cản hành động bạo lực của Tần Dịch lại nhưng cuối cùng cũng không ngăn được mà để anh ta vụt chạy mất.

Tống Hàm để Duệ Thần lại cho Trần Thiển chăm sóc còn mình thì đuổi theo Tần Dịch. Bình thường ba người họ rất hòa đồng nhưng hôm nay chỉ vì một khúc mắc nhỏ mà ra tay đánh nhau.

Duệ Thần đưa tay lau máu trên miệng, vết thương có hơi xót nhưng cũng không quá đau. Thấy Trần Thiển có vẻ lo lắng, Duệ Thần liền mỉm cười:

"Em không cần lo cho anh đâu, đi xem Tần Dịch thế nào đi, anh nghĩ một mình Tống Hàm không áp chế được cậu ấy."

Trần Thiển muốn đuổi theo Tần Dịch và Tống Hàm nhưng cũng không muốn phải để Duệ Thần ở một mình. Cô cứ nhìn về phía trước rồi lại nhìn Duệ Thần, phân vân không biết nên chọn đi hay ở lại.

"Anh Duệ Thần, ban nãy anh không nên kích động anh Tần Dịch, em thấy nếu làm thế thì mọi chuyện sẽ rối tung hơn."

"Tần Dịch và Duệ Hân có cái tính khí ngang ngược giống hệt nhau. Bình thường Tần Dịch vẫn hay nhường nhịn Duệ Hân nhưng có vẻ như lần này cậu ấy đã không còn bao dung như trước."

Trần Thiển cũng rất lo lắng, không biết Tần Dịch có gặp vấn đề gì về tâm lý hay không mà lại trở nên khó tính như vậy.

"Trần Thiển, em mau đi theo Tống Hàm xem xem Tần Dịch có ổn không, anh không sao đâu."

"Vậy… em đi nhé?"

"Ừm."

Trần Thiển lập tức chạy đi, để lại Duệ Thần ngồi một mình bên vệ đường. Vết thương trên khóe miệng thỉnh thoảng lại nhói lên, Duệ Thần không ngờ Tần Dịch lại ra tay mạnh tới vậy. Anh ấy ngồi đó một lúc rồi đứng dậy tự bắt taxi đến một quán cà phê nơi mà Mạc Ly đang làm việc.

Vì đang trong giờ nghỉ ngơi nên Mạc Ly mới có thể nói chuyện riêng được với Duệ Thần trong quán. Sau khi biết Duệ Thần bị Tần Dịch đánh, Mạc Ly đã rất đau lòng. Cô ấy giúp Duệ Thần bôi thuốc lên vết thương, vừa bôi vừa nhẹ nhàng hỏi han:

"Có đau không? Nếu đau thì bảo chị, chị sẽ nhẹ tay lại."

Duệ Thần dùng ánh nhìn trìu mến dành cho Mạc Ly, trước đây anh ấy cảm thấy cô ấy rất phiền nhưng bây giờ lại cảm thấy khoảng thời gian được ở bên Mạc Ly là thoải mái nhất.

"Sao Tần Dịch lại ra tay đánh Duệ Thần thế chứ? Gương mặt điển trai này tự dưng có một vết thương, haizzz…"

Duệ Thần cất tiếng hỏi:

"Hiện tại tôi xấu lắm à? Không đẹp trai nữa sao?"

"Duệ Thần của chị lúc nào cũng đẹp trai hết."

Sau khi bôi thuốc xong, Mạc Ly liền cất hộp cứu thương mini của quán cà phê vào tủ rồi ngồi xuống đối diện Duệ Thần. Duệ Thần đã kể hết mọi chuyện cho Mạc Ly nghe, cô ấy nghe xong cũng chỉ bật cười.

"Cặp đôi yêu nhau cãi nhau chỉ là chuyện thường thôi, nếu Tần Dịch cố nhịn Duệ Hân đi một ít và Duệ Hân thì bớt ghen rồi kiềm chế cảm xúc đi một ít là có thể làm lành ngay được mà."

Duệ Thần thở dài:

"Nếu cả hai người họ được như vậy thì tôi đâu có bị đấm vào mặt thế này?"

Chuyện của Tần Dịch và Duệ Hân đúng là khiến Duệ Thần phải đau đầu. Thấy Duệ Thần mệt mỏi như vậy, Mạc Ly cũng cảm thấy thương hại cho "người yêu" mình. Cô ấy bỗng dưng nhổm dậy, đôi môi đỏ mọng khẽ chạm lên môi của Duệ Thần, ngay sát vết thương trên khóe miệng.

"Chị… sao chị lại làm thế? Lỡ có người nhìn thấy thì sao?" Duệ Thần vẫn chưa quen việc thể hiện tình cảm ở nơi đông người.

Mạc Ly che miệng cười rồi đáp:

"Xung quanh cũng đâu có ai, Duệ Thần không phải lo."

May là vào giờ này ở quán cà phê chưa có người nên mới không ai nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.

Cứ nhìn Duệ Thần là Mạc Ly lại nhớ tới đêm hôm đó, cô ấy chống tay lên má, vắt chéo chân làm lộ đường cong chữ S cuốn hút của mình. Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy, ánh mắt si tình ngắm nhìn Duệ Thần rồi nói:

"Duệ Thần, chị thực sự rất muốn thưởng thức cái đó thêm một lần nữa. Tối nay Duệ Thần ở lại với chị có được không?"

Duệ Thần ngơ ngác, khuôn mặt đẹp trai bỗng nghệt cả ra.

"Thưởng thức cái gì cơ?"

Khóe môi Mạc Ly bỗng nhếch lên nụ cười nguy hiểm, cô ấy giơ chân ra phía trước rồi chạm thẳng vào chỗ cấm của Duệ Thần. Duệ Thần giật mình đẩy chân của Mạc Ly ra khỏi nơi đó, hai má đỏ lên, lúng túng:

"Chị... Chị đừng có như vậy nữa."

"Lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó mà, Duệ Thần không muốn ư?"

Nhìn Mạc Ly lúc này trông thật gợi cảm mặc dù bộ đồ cô ấy mặc đã che kín hoàn toàn cơ thể của cô ấy. Sự mời gọi của Mạc Ly đã khiến Duệ Thần một lần nữa rơi vào hố sâu ham muốn, không thể từ chối mà đành gật đầu.

Đêm hôm đó, Duệ Thần lại tới khách sạn với Mạc Ly, cả hai người họ làm gì thì không rõ.

Còn về phía Tống Hàm và Trần Thiển, hai người họ sau khi trấn tĩnh được tinh thần của Tần Dịch liền trở về nhà. Gần về tới nhà, Tống Hàm bỗng dưng thở dài:

"Kể ra cũng lạ, rõ ràng đang từ một chuyện vô cùng bình thường lại trở thành một mớ hỗn độn."

Trần Thiển gật đầu tán thành, cô đáp:

"Nếu anh Tần Dịch chịu xin lỗi Duệ Hân từ trước thì mọi thứ có lẽ đã ổn rồi."

"Nhưng đâu phải lỗi chỉ do mình Tần Dịch, anh nghĩ Duệ Hân cũng nên xin lỗi."

Nghe Tống Hàm nói vậy, Trần Thiển liền dừng bước, cô quay ngoắt lại:

"Duệ Hân ghen tuông cũng có lý do cả mà, anh không hiểu tâm lý con gái à? Dù có là hiểu lầm thì khi nhìn thấy cảnh bạn trai thân thiết với người khác cũng sẽ nổi máu nóng đó thôi."1

Trước lời nói bênh vực của Trần Thiển dành cho Duệ Hân, Tống Hàm cũng đứng ra bênh cho Tần Dịch.

"Nhưng Duệ Hân không hiểu được cảm xúc Tần Dịch, con trai cũng rất coi trong sĩ diện đấy nhé. Đáng lẽ Duệ Hân không nên đánh cậu ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy."

"Nếu đổi lại là em thì chắc chắn em cũng sẽ làm như Duệ Hân thôi. Anh đừng tưởng con trai có sĩ diện thì con gái không có gì cả, đừng có coi thường bọn em."

Tống Hàm và Trần Thiển lại bắt đầu có những ý kiến trái chiều, họ to tiếng với nhau ngay giữa hành lang chung cư.

"Em buồn cười thật Trần Thiển, anh đâu có nói anh coi thường bọn em."

"Chẳng phải anh vừa có ý đó đấy sao? Rõ rành rành ra đó anh còn chối hả?"