Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 89




“Đợi đã, để tớ bình tâm lại một chút - người phụ nữ đó rắp tâm câu dẫn anh ta, sau đó anh ta không hề hoảng loạn mà đứng đản từ chối, không ngủ với cô ta nên cậu cảm thấy rất tức giận?”

Mạnh Nghênh thất bại trong việc nỗ lực lý giải logic của cô: “Excuse me? Chồng của cậu thủ thân như ngọc mà cậu còn không vui?”

“Anh ta thủ thân như ngọc vì ánh trăng sáng yêu dấu của anh ta, liên quan cái rắm gì tới tớ.”

Chung Lê một mặt hờ hững: “Anh ta đứng đắn với người phụ nữ tối qua thì cũng chẳng khác nào việc anh †a khinh thường tớ, hiểu không? Lẽ nào tớ còn phải khen ngợi anh ta?”

Mạnh Nghênh: “......”

Có lý phết.

“Sao cậu im lặng thế? Bộ tớ nói không đúng sao?” Chung đại tiểu thư tâm trạng không tốt rất khó dây vào, ngay lập tức nảy sinh tâm tính chất vấn: “Có phải cậu cảm thấy tớ đang vô cớ gây sự có đúng không?”

“Nào có chứ! Tớ là đang suy nghĩ! Loại tra nam này nên chịu trừng phạt!”

Mạnh Nghênh ngay lập tức vuốt thuận lông Chung Lê, hung hăng mắng mỏ “kẻ thù chung, Chung Lê được vuốt lông đến thoải mái, tâm trạng lúc này mới tốt lên được một chút.

'Tám đến lịch trình làm việc sắp tới, Mạnh Nghênh đột nhiên nói: “Qua hai ngày nữa chụp ảnh xong tớ tiện đường đến núi Phổ Đà một chuyến.”

“Nhớ giúp tớ thắp nén hương.” Chung Lê dặn dò. “Không thành vấn đề.” Mạnh Nghềnh nói.



Cô ấy là thay Phó Văn Thâm thắp hương, tích chút công đức cho Chung Lê.

Hôm sau, Phó Văn Thâm cả ngày đều không nhận được tin nhắn WeChat nhiệt tình quấy rối mà Chung Lê thường hay gửi đến.

Chạng vạng, dì Ngô nấu xong cơm tối liền gọi cô xuống, Chung Lê đến phòng ăn, nhận lấy khăn nóng bà †a đưa qua lau tay, dì Ngô lỡ lời vài câu, nói cậu chủ hôm nay không về ăn cơm, phải ra ngoài tụ tập với bạn bè.

Chung Lê vốn đang mất tập trung, nghe thấy hai chữ “bạn bè liền khựng lại.

“Bạn nào.”

“Hắn là mấy người cậu chủ Hứa nhỉ.” Dì Ngô từ nhỏ đã nhìn Phó Văn Thâm lớn lên nên cũng có chút hiểu biết với bạn bè của anh, suy đoán: “Cậu ấy và cậu hai nhà họ Hứa là bạn thân từ nhỏ, quan hệ rất tốt.”

Cậu chủ Hứa?

Chung Lê không có ấn tượng, có điều nếu dì Ngô đã quen thuộc như thế, người này có lẽ là bạn tốt của Phó Văn Thâm.

Bạn thân từ nhỏ của Phó Văn Thâm, lớn lên cùng nhau, quan hệ thân thiết — rất khó hòa hợp với người mà “người anh em nhà mình coi thường nhất là cô đây.

Chung Lê bỗng nhiên đặt khăn lông xuống, xoay xe lăn đến phòng khách: “Tôi gọi điện thoại.”



Lúc điện thoại vang lên, Phó Văn Thâm đang trong phòng làm việc, anh quét mắt nhìn màn hình, nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt như mía lùi: “Ông xã ~~"

Tay phải Phó Văn Thâm cầm bút máy, lưu loát ký tên vào cuối văn kiện, điện thoại đặt bên tai, nghe thấy cô hỏi: “Tối nay anh muốn ra ngoài sao?”

“Ừ:" Thanh âm rất nhạt.

“Đi đâu thế.” Chung Lê vờ như thản nhiên hỏi.

Phó Văn Thâm cũng thản nhiên đáp: “Bạn bè tụ tập.”

“Bạn bè của anh em đều không nhớ nổi ai với ai nữa.

Phó Văn Thâm không lên tiếng, ký xong văn kiện liền khép chúng lại ném sang một bên.

“Em có thể đi cùng anh không?” Chung Lê cất giọng ngoan ngoãn hỏi dò.

Giọng nói của cô ngọt đến mức có thể vắt ra nước, khiến người ta có thể dễ dàng mường tượng ra được độ cong xinh đẹp của khóe môi khi cong lên, thịt má hơi nâng, đôi con ngươi trong veo khẽ híp lại khi mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt người khác.

Lúc cô giả vờ ngoan ngoãn chính là dáng vẻ như thế. Phó Văn Thâm chẳng ừ hử gì: “Em muốn đi?”

Chung Lê đáp: “Bạn bè của anh chính là bạn bè của em, em cũng muốn gặp bọn họ nha.”