Cân nhắc nội dung video rất có khả năng vô cùng nóng bỏng ướt át, Chung Lê tạm thời không có ý định phát hình cho người khác thưởng thức, cô chỉ cần một phần phim gốc dự bị là được rồi.
“Có thể phiền các anh tránh đi một lúc không?”
Quản lý Tê cũng không hỏi nhiều, sảng khoái mang người rời đi, một mình Chung Lê ở lại phòng giám sát, cô ấn nút phát hình, click chuột, từng chút từng chút kéo tiến độ về sau.
Tối qua thời gian Phó Văn Thâm lưu lại đây cũng không lâu lắm, 7h20 anh có mặt tại phòng bao, đến 45 phút sau thì rời đi, tổng cộng chỉ nán lại nửa giờ.
Chung Lê nhìn thấy người phụ nữ đã làm bẩn áo anh, ý đồ câu dẫn rất rõ ràng, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy không giống người cô muốn tìm.
Cô xem lại đoạn nửa tiếng đó nhiều lần, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ người phụ nữ nào khả nghỉ xuất hiện.
Cô thậm chí còn kéo video đến trước 6 giờ và sau 8 giờ, xác định Phó Văn Thâm không xuất hiện trong các khoảng thời gian khác.
Cho nên tối hôm qua tiểu yêu tỉnh kia không ở đây?
Chung Lê thất vọng vô cùng.
Mỹ nữ đã dâng đến tận cửa mà Phó Văn Thâm cũng không muốn, có phải đàn ông không vậy?
Anh ta một lòng một dạ với ánh trăng sáng kia vậy sao?
Bận rộn một trận vô ích cũng thôi đi, lại còn phát hiện tra nam này thâm tình với nhỏ kia đến vậy? Chuyến này cô tới đây cũng không phải tới chứng kiến tình yêu của bọn họ!
Tức chết mất.
Chung Lê cảm thấy hai lỗ tai của mình cũng sắp phun lửa ra tới nơi.
Sau khi tay trắng trở về, tâm trạng cả một buổi chiều của Chung Lê tệ cực kỳ.
Bởi vì lồng ngực tích tụ một đám lửa giận, nên lúc huấn luyện phục hồi chức năng cô vô cùng có sức, căn bản không cần dùng Tina xoa dịu.
Lúc Phó Văn Thâm trở về thì cô đã tắm xong, đang ngồi trên sofa phòng khách, hai chân dài gác lên bàn trà.
Nghe thấy tiếng cửa mở cô quay đầu nhìn một cái, sau đó quay lại tiếp tục loạt soạt lật tạp chí trong tay.
Cô không thèm để ý đến Phó Văn Thâm, trong lòng hừ lạnh một tiếng, tra nam này gần đây về nhà còn rất sớm nha, cũng không sợ tâm can bảo bối của mình ý kiến ý cò này nọ à?
Phó Văn Thâm vào cửa, người trước kia mỗi ngày đều ngọt ngào “ông xã, anh về rồi ~' đúng giờ nghênh đón anh nay lại không thấy đâu.
Anh băng qua phòng khách, đi ngang qua phía sau ghế sofa, Chung Lê dường như không nhìn thấy, không đáp lời anh như trước, cũng không nhìn anh, chỉ chừa cho anh một cái gáy lạnh lùng.
Dì Ngô đã dọn xong bộ đồ ăn, nhỏ giọng nói với anh chuyện hồi trưa: “Lúc từ đó trở ra cô ấy vẫn luôn không vui, sau khi trở về cũng không cười nữa.”
Dì Ngô nhắc đến vẫn còn thấy lơ mơ: “Tối qua cô ấy không hề đến đó mà, sao lại quên đồ ở đó được? Không biết rốt cuộc đã quên thứ gì, tôi hỏi cô ấy cũng không nói, hình như còn rất tức giận.”
Phó Văn Thâm quét mắt nhìn phòng khách.
Phụ nữ chính là sinh vật khó đoán nhất trên thế giới này, yêu thích thất thường, không thể dự đoán, Chung Lê lại còn là 'nhân tài kiệt xuất' trong đó.
Chung Lê lật hết quyển tạp chí trong tay, lại đổi sang lật quyển mới, soạt — soạt —soạt.
Dì Ngô hỏi dò: “Hay là cậu tới đó hỏi tìm giúp cô ấy đi?"
Phó Văn Thâm thu hồi ánh mắt đáp: “Cô ấy không mất đồ.
Buổi tối, Chung Lê nằm sấp trên giường trong phòng ngủ, kể chuyện của *Phó Hạ Huệ cho Mạnh Nghênh nghe, trong lời nói tràn ngập ý tứ lên án.
(*) Gốc là Liễu Hạ Huệ: ý chỉ những người chính nhân quân tử, có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục