Khi Phó Văn Thâm quay lại Vịnh Thiên Phụ để đón Chung Lê, thì thấy cô đang ngồi trước bàn để trang điểm.
Kể từ khi tỉnh dậy sau tai nạn xe hơi, cô không phải là nằm viện thì cũng là ở nhà hồi phục sức khỏe, không có nhu cầu xã giao, nên Chung Lê đã nhiều ngày nay không mặc quần áo lỗng lẫy và trang điểm thật xinh đẹp rồi.
Hôm nay cô trang điểm rất kỹ càng, đủ để chứng minh cô coi trọng bữa tiệc này đến mức nào.
Nghe thấy tiếng bước chân của Phó Văn Thâm đi đến gần cửa, cô quay đầu lại và nói: "Anh xem giúp tôi hai bên lông mày này tôi kẻ có giống nhau không?"
Khi Phó Văn Thâm đi đến gần hơn, Chung Lê hơi ngẩng mặt lên cho anh xem.
Trên thực tế, anh không nhìn ra dáng vẻ trang điểm bây giờ của Chung Lê và ngày thường có gì khác biệt, ngoại trừ lông mày được vẽ thanh tú hơn, đôi môi có phần thêm diễm lệ một chút, và khí sắc trông có vẻ rạng rỡ hơn.
Phó Văn Thâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô trong vài giây và mím môi trả lời: "Giống nhau."
Đây rõ ràng không phải là câu trả lời chính xác.
Chung Lê quay mặt lại, nhìn trái nhìn phải trong gương và cẩn thận so sánh: "Mắt của anh có phải là có vấn đề gì không? Rõ ràng là khác nhau. Bên trái ngắn hơn bên phải một chút."
Cô cầm bút chì kẻ lông mày lên sửa lại nhưng tay phải chưa được khỏe lắm nên không có lực, cô thử mấy. lần cũng không được.
Phó Văn Thâm cau mày, nhìn khuôn mặt của cô trong gương một lần nữa và anh nói: "Để tôi giúp cô vẽ."
Phó Văn Thâm cần bút chì kẻ lông mày lên, để cô quay lại và ngẩng mặt về phía anh, cô không yên tâm thậm chí còn khoa tay múa chân giải thích cho anh cách vẽ: “Kéo rộng phần đuôi ra một chút nhưng không được. quá nhiều, nó phải dài như thế này thôi. Đi theo hướng ban đầu, chỉ cần vẽ nhẹ nhàng hai lần nó ra phần ngoài là được rồi."
Phó Văn Thâm cầm bút chì kẻ lông mày, đưa tay lên trước mặt cô và nhẹ nhàng vẽ hình dạng lông mày theo. hình dáng ban đầu cô vẽ ở bên trái.
Đôi mắt của Chung Lê chớp chớp, mi mắt như lông vũ mỏng manh chạm nhẹ lướt qua mu bàn tay của anh.
Sau khi kẻ hai đường, Phó Văn Thâm hạ tay xuống, nâng cằm cô và kéo khuôn mặt cô lại gần hơn.
Chung Lê ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt đang rủ xuống của anh, nhìn thẳng vào cô, như thể đang quan sát.
Đôi mắt đen trầm tĩnh mà thâm thúy, và trong nhất thời, cô không thể biết liệu Phó Văn Thâm đang nhìn vào lông mày hay đôi mắt của mình.
Phó Văn Thâm buông tay ra, nói: "Được rồi."
Chung Lê quay đầu nhìn vào gương, không quá dài cũng không quá ngắn, vừa phải.
Trang điểm xong, Chung đại tiểu thư lại bắt đâu chọn quần áo.
Cái này quá đơn điệu, không phù hợp để mặc vào bữa tiệc; cái này quá dễ thương, không thích hợp với cô; cái này quá đoan trang, nhìn sẽ nhàm chán; cái này có chút slutty, mặc ra ngoài sẽ nhìn giống như một tiểu yêu tỉnh.
Phó Văn Thâm khoanh tay ngồi trong phòng khách, yên lặng chờ đợi đã hơn nửa tiếng.
Chờ khi Chung Lê cuối cùng cũng thay quần áo xong, cả hai mới bắt đầu xuất phát, khi họ đến câu lạc bộ, Hứa Dịch Châu và những người khác đã đến từ lâu.
"Five-Joy" này hoàn toàn khác với những tác phẩm kinh điển Trung Quốc của Câu lạc bộ Hải Tôn, có thể diễn tả bằng hai từ: punk. Bên trong hay bên ngoài câu lạc bộ, khắp nơi có thể thấy được các nguyên tố kim loại nặng, phong cách và những vị khách gặp trên đường đều trẻ trung hơn.