Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 60




Phó Văn Thâm không có ở nhà, chỉ có một người phụ nữ trung niên tròn trịa đang lau kệ trưng bày trong phòng khách sạch bong, khi nghe thấy tiếng mở cửa thì bà ta quay đầu lại.

"Chồng của tôi đâu rồi?" Chung Lê hỏi.

Đối phương nghe thấy câu hỏi này thì hơi mím môi, vài giây sau mới trả lời: "Cậu ấy đi làm rồi."

"Dì là người giúp việc mới phải không?" Chung Lê lễ phép hỏi: "Cho hỏi dì tên gì vậy?"

ệ Ọ ồi, không phải người mới." đối phương giải thích rồi mới nói: "Tôi họ Ngô, tôi đã để dành bữa sáng cho cô, cô ăn bây giờ không?"

"Được, nhưng tôi phải vệ sinh cá nhân trước đã." Chung Lê nói: "Dì Ngô, dì có thể qua giúp tôi một chút không?"

Dì Ngô gấp giẻ lau trong tay tạm thời đặt xuống rồi đẩy cô vào phòng tắm, đỡ cô đứng trước bồn rửa mặt rồi xoay người định đi ra ngoài.

Chung Lê đứng thăng bằng bằng một chân và gọi bà ta lại: "Dì Ngô, tay tôi bị thương, tôi cần dì giúp."

Dì Ngô cúi đầu xuống nhìn vào tay cô.

Tay phải của Chung Lê bị tổn thương dây thần kinh, mắt thường không thể nhìn thấy nó có vấn đề gì, nhưng khả năng hồi phục rất chậm, bác sĩ nói có lẽ phải mất hai đến ba tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn.



Dì Ngô quay trở vào, cầm bàn chải điện màu trắng lên bóp. kem đánh răng vào rồi đưa cho cô.

Chung Lê nhận lấy bàn chải, nhấn vào nút khởi động rồi bắt đầu đánh răng.

Trong lúc đó, dì Ngô đứng ở bức tường sau lưng cô chờ đợi.

Sau khi Chung Lê đánh răng xong, cô đặt bàn chải đánh răng xuống và nhìn bà ta trong gương, năm sáu giây sau bà ta mới sực tỉnh và lấy nước cho Chung Lê súc miệng.

Trong thời gian Chung Lê ở bệnh viện thì đều do thím Trần chăm sóc.

'Thím Trần chăm sóc cô từng li từng tí, dù lớn hay nhỏ, không cần Chung Lê mở miệng, bà ta đều chăm sóc cô tận tình và chu đáo.

Bà ta giúp cô lau tay sau khi ăn, nhắc nhở cô uống nước đúng giờ, tất cả các loại trái cây đầu được gọt vỏ và cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn.

Khi ra ngoài đi dạo đều nhớ đem mũ chống năng, khi Chung Lê năm xuống, sẽ giúp cô kéo phẳng những nếp nhăn trên quần áo; buổi sáng rửa mặt đều giúp cô cột tóc lên trước để tránh làm ướt.

Những chai lọ trông giống nhau và rất khó nhận biết thì chỉ nói một lần là bà ta đều có thể nhớ hết, ngay cả thói quen chăm sóc da cực kỳ đầy đủ của Chung Lê cũng được thực hiện cẩn thận hàng ngày, khi giúp Chung Lê bôi tỉnh chất bà ta còn mát xa nhẹ nhàng một lúc.

Có thể nói, thím Trần chăm sóc cô như một đứa bé dưới ba tuổi không thể tự chăm sóc bản thân.



Hai chi của Chung Lê bị thương nhưng cũng không cảm thấy có sự bất tiện nào.

Dì Ngô do Phó Văn Thâm gọi đến thì lại khác, không biết có phải khi ở nhà họ Phó bà ta không có chăm sóc ai hay không, thậm chí còn không băng một phần mười sự chu đáo của thím Trần.

Khi rửa mặt, từ bước làm ướt mặt, thoa sữa rửa mặt, đến lau khô bằng khăn rồi thoa hết lớp dưỡng này đến lớp dưỡng khác, Chung Lê nói một bước bà ta mới làm một bước.

Trong lúc làm tuy bà ta không nói gì, nhưng cách làm qua loa và ngôn ngữ cơ thể đã nói lên thái độ "Cô làm gì mà phiền phức đến vậy".

Hôm nay phải mất gấp đôi thời gian để vệ sinh cá nhân so. với trước đây, và nỗi nhớ nhung của Chung Lê dành cho thím Trần dâng trào như nước thủy triều.

Dì Ngô thoa dưỡng da cho cô xong thì liền đi ra ngoài.

Tay phải của Chung Lê có thể làm một số việc đơn giản, nhưng kỹ năng cần thiết của mọi phụ nữ là vòng tay ra sau cài khuy áo ngực thì bây giờ đối với cô lại có chút khó khăn.

Cô gọi vài tiếng thì dì Ngô mới bước vào, cài cho cô xong rồi lại đi ra ngoài.

Chung Lê chọn một chiếc váy, có chút khó khăn để tự mình mặc vào rồi đến phòng ăn.

Dì Ngô đã đặt bữa sáng lên trên bàn ăn, một chén cháo. trắng và có ba món ăn kèm.