Phó Văn Thâm đút tay vào túi, đứng trước cửa nhìn cô chäm chằm, ánh mắt có vẻ ngờ vực.
"Có chắc không?"
Lần này Chung Lê nhanh chóng hiểu ý nghĩa ba từ này của anh, trong lòng hầm hừ.
Cô vẫn nhớ "sự lãnh cảm' có chọn lọc của tên cặn bã này, hai năm nay đã bỏ mặc cô cho ở góa, nên cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý khi đuổi anh ra khỏi phòng ngủ chính.
Cô "ân cần và khôn khéo" nói: "Ồ, em quên mất, anh không muốn ở cùng phòng với em. Không sao cả, anh có thể ngủ ở phòng khác, em không để bụng đâu."
Hãy nhìn xem, thật là một trái tim hào phóng và rộng lượng.
Như vậy cô đã tự tin chiếm phòng ngủ của Phó Văn Thâm, và còn hùng hồn đuổi anh sang phòng khác.
Phó Văn Thâm lướt mắt nhìn chiếc xe lăn màu hồng đặt bên cạnh giường, và chiếc tủ thấp thường không chứa bất kỳ đồ linh tình nào: trên đó có một chiếc điện thoại di động màu trắng, một cuốn sách có những tờ giấy ghi chú màu vàng được dán ở vài trang đầu tiên, trên cuốn sách đặt một cái Switch.
Có một hương thơm ngọt ngào không rõ nguồn gốc bay lơ lửng trong không khí, hương thơm tràn ngập căn phòng như ánh sáng.
Chỉ với vài món đồ, cô đã để lại dấu ấn cá nhân rõ rệt và không thể chối từ cho cả căn phòng ngủ.
Cứ dường như căn phòng ngủ vốn thuộc về cô vậy. Phó Văn Thâm lặng im nhìn cô vài giây. Chung Lê quấn chăn lại và ngáp.
Cô rất tự tin và hỏi như là chủ nhân của căn phòng: "Còn gì nữa không? Em phải ngủ đây."
Phó Văn Thâm đi vào phòng để quần áo.
Chung Lê lập tức hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Phó Văn Thâm nhìn cô với ánh mắt không giống như đang xin phép, và nói: "Lấy quần áo."
." Chung Lê phê duyệt, "Anh lấy đi."
Có lẽ Phó Văn Thâm nghĩ răng một vấn đề tầm thường như vậy không đáng để lãng phí thời gian quý báu của anh, thay vì tranh cãi với cô, anh đã trực tiếp từ bỏ quyền sở hữu phòng ngủ chính.
Tất nhiên, Chung Lê nghĩ răng có lý do khiến anh muốn ngủ riêng phòng với người vợ chán ghét của mình.
Phó Văn Thâm bước vào phòng để đồ, sàn nhà chất đầy những hộp quà đầy màu sắc và túi giấy.
Có lẽ Chung Lê đã dọn tất cả đồ của vài cửa hàng từ khu thương mại về nhà.
Phó Văn Thâm dừng lại sau cánh cửa, sau lưng có tiếng nhảy vụng về và nhẹ nhàng, Chung Lê đã ra khỏi giường, vịn vào tường nhảy qua đó, đứng cạnh anh và đưa đầu nhìn vào bên trong.
"Em mua cho anh một ít quần áo." cô nói.
Không chút áy náy, không chút chột dạ.
"Ngày mai nhớ kêu người giúp việc mang đồ anh ra nhé, quần áo em không còn chỗ để."
Phó Văn Thâm lướt mắt nhìn vào tủ quần áo, một phần váy áo của cô đã được treo lên, trắng xanh vàng đỏ, còn đẩy hết những bộ âu phục của anh sang một bên.
Một nửa màu sắc sặc sỡ, một nửa màu xám đen.
Vừa nhìn vào thì thấy bên hoa hòe dường như là nhân vật chính.
Chung Lê có một năng khiếu bẩm sinh mà không ai sánh bằng là về mảng chiếm lãnh thổ.
Phó Văn Thâm lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, và cô đã tự mình nhảy trở về giường.
Khi anh đi ra, Chung Lê vừa mới nhảy đến bên giường, cô cúi người chống tay lên mép giường, mái tóc dài từ trên vai xõa xuống, lộ ra một làn da trắng nõn, chiếc váy lụa màu xanh sương mù quấn quanh vòng eo thon nhỏ.
Cô chống tay trái trên giường, đặt mông xuống trước, sau đó lần lượt di chuyển hai chân lên giường, sau đó vén chăn lên che người lại một cách nhanh nhẹn, nằm trên gối liếc Phó Văn Thâm một cái.
"Anh giúp tắt đèn nhé."
Phó Văn Thâm đưa tay tắt đèn và đóng cửa lại.
Có lẽ do dáng vẻ đáng sợ của Phó Văn Thâm, có anh ta ở trong nhà, sự sợ hãi hoang tưởng nho nhỏ của Chung Lê đã biến mất.
Cô tắt đèn, quấn chăn nằm xuống ngủ. Buổi sáng thức dậy, trời đã sáng bưng, Chung Lê mở rèm cửa tự động, nghe thấy tiếng động nhẹ bên ngoài phòng, nghĩ rằng đó là Phó Văn Thâm.
Cô bước chân trần xuống đất, vịn vào giường rồi cẩn thận ngồi lên chiếc “xế yêu” mới mua hôm qua, mở cửa ra ngoài.