Quan hệ của cô và Hứa Dịch Châu chỉ có thể dừng lại ở mức biết có người như đối phương.
Hứa Dịch Châu lớn hơn cô ấy ba khóa, trong đơn vị tính toán của trẻ em, học sinh trung học phổ thông và học sinh trung học cơ sở thuộc cùng hàng.
Cô không hiểu nhiều về Hứa Dịch Châu mà chỉ dựa trên tin đồn nghe được từ chị em, bạn học.
Anh và Phó Văn Thâm đều là cái tên thuộc trường cấp 3, hễ nhắc tới không người nào không biết, có gia thế khiến người ta hâm mộ và một gương mặt đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng qua một người lãnh nhược băng sương không ai dám đến gần, một người xưng bạn gọi bè, là nhân vật phong vân trong trường học.
Ngày đó cả người Mạnh Nghênh đều ở trong một trạng thái linh hồn đặt sai chỗ, trở về phòng học do Chung Lê nắm tay trở về.
Buổi chiều khi đến cho Đa Đa ăn, bỗng nhiên cô có phần căng thẳng khó hiểu, lén lút vụng trộm dọc theo đường đi, sợ bị người khác phát hiện.
Tuân trước, đám chó con làm loạn, làm hỏng ổ vốn làm cho Đa Đa, Mạnh Nghênh mất thời gian hai buổi tối, dùng thùng giấy các tông làm một cái ổ nhỏ mới cho chúng nó, còn dán ngôi sao ấm áp lên đó, phía trên viết “Ngôi nhà ngọt ngào”.
Lúc tan học buổi chiều, cô cho chó ăn, thấy tờ giấy của đối phương.
[Nhà trẻ em ở nơi đâu?]
[Mạnh Nghênh không hiểu ra sao, nhưng vẫn trả lời: [Nhà trẻ Tinh Ngữ.]
Sáng ngày thứ hai, phía trên có thêm một hàng chữ mới.
[Ồ, tương lai chọn nhà trẻ cho con sẽ tránh nó.]
Sự tò mò của Mạnh Nghênh càng ngày càng lớn: [Vì sao?]
Đáp lại: [Tiết học thủ công quá chán.]
Người chế nhạo còn xếp thành một vòng lớn như vậy, Mạnh Nghênh cảm thấy bản thân hỏi anh giống như một kẻ ngu.
Cô tức giận ném tờ giấy xuống, buổi tối nằm ở trên giường mới nhớ ra đánh trả như nào, bò dậy viết tờ ghi chú: [Thủ công chán còn hơn là không có.]
Rạng sáng ngày thứ hai hùng hổ chuẩn bị nhét vào trong khe gạch.
Sau đó phát hiện một tờ giấy đã tồn tại ở đó.
[Anh muốn gặp em, ban đêm hôm nay anh có thể tới †ìm em không?]
Mạnh Nghềnh lập tức quay đầu nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mai phục cô, sau đó cúi đầu, xem tờ giấy chỉ có một câu ngắn ngủn hai lần.
Cô không trả lời tin nhắn đó, cô rơi vào chân chừ khó hiểu của thiếu nữ mười lăm tuổi.
Cô và người thần bí đã chia sẻ bí mật nhỏ sâu thắm nhất cho nhau, nhưng cô và Hứa Dịch Châu có thể nói xa lạ.
Sau lần đó, Hứa Dịch Châu liên tục nói gặp mặt ở trên tờ giấy, anh rất ngang ngược, nhưng Mạnh Nghênh không chịu, anh cũng rất tôn trọng, không tự tiện xuất hiện trong thời gian của cô.
Anh nói cô là tiểu quỷ nhát gan: [Em sợ cái gì?]
Thật ra Mạnh Nghênh không hiểu bản thân đang sợ cái gì, do dự cái gì, hoặc là mong đợi cái gì.
Cô vẫn luôn là một người có tưởng tượng rất lớn, có lúc đơn thuần quá mức, có lẽ cô thoải mái đi tới nói cho. anh biết “Hắc, Hứa Dịch Châu, thật ra thì người kia chính là em.” mới đúng.
Cô muốn để Hứa Dịch Châu biết là cô nhưng lại ngại ngùng khó hiểu để hắn biết.
[Anh không cảm thấy như bây giờ rất tốt sao? Sau khi gặp mặt, nếu như phát hiện em không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng của anh, ảo tưởng tan vỡ, như vậy ngay cả bạn cũng không làm được.]
Hứa Dịch Châu trả lời: [Lo lắng của em không phải không có lý, em không muốn gặp mặt thì anh sẽ không ép em, nhưng anh vẫn rất muốn gặp.]
Anh trực tiếp bày tỏ ở trên tờ giấy nói thích cô, Mạnh Nghênh nhìn hai chữ cảm thấy nóng mắt.
[Anh dễ dàng thích người khác như vậy sao? Vậy có phải anh thích rất nhiều người?]
[Chỉ có em.]
Mạnh Nghênh: [Đừng nói phét, anh chưa từng gặp em mà nói yêu thích em, anh không sợ em là nam sao?]
Hứa Dịch Châu: [Nam sẽ không dán ngôi sao và thiếu nữ xinh đẹp.]
Mạnh Nghênh: [Nói không chừng em là người đồng tính.]