Hứa Dịch Châu: [Vậy em tới gặp anh, có thể có nhiều đồng tính.]
Hứa Dịch Châu hỏi cô lớp mấy, Mạnh Nghênh nửa thật nửa giả đáp lời: [Lớp 12-1.]
Hứa Dịch Châu hỏi cô số điện thoại, nói: [Tiểu quỷ nhát gan, không gặp mặt, liên lạc tin nhắn được không?]
Mạnh Nghênh không cho, bởi vì có điện thoại, anh rất dễ dàng tìm ra cô.
Anh để lại số điện thoại của mình, nói cô có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Đây không phải là không có gì khác biệt.
Mạnh Nghênh lưu chuỗi mã số vào trong điện thoại di động, xem qua vô số lần, mỗi lần soạn mấy chữ rồi lại xóa bỏ.
Nhìn chung cô vẫn thấy loại người mà Hứa Dịch Châu thích, hẳn là cô gái dịu dàng xinh đẹp, dù sao cô không phải loại này.
Sau ngày hôm đó, Hứa Dịch Châu vẫn tạo cơ hội gặp mặt.
Ví dụ như hắn cho Tiểu Bao Chửng (tên một con chó con) tìm được người nhận nuôi, hỏi cô chủ nhật có muốn gửi chó đến đó không.
Ví dụ như hôm nay, hẳn bế chó đi tránh mưa, hỏi cô có muốn đi phòng thí nghiệm thăm chó không.
Mỗi lần đều giao quyền lựa chọn cho cô.
Nhưng mà cuối tuần trước Mạnh Nghênh phải cùng ba mẹ trở về thăm bà ngoại, mà trường học bây giờ có quy định mới, cô không được vào tầng thí nghiệm của trường cấp 3.
Nếu như không có những nhân tố không thể phản kháng thì sao?
Bản thân Mạnh Nghênh cũng không biết mình có dũng khí đi và gặp mặt anh không.
Cô cầm tờ giấy chạy về phòng học, bởi vì muộn hai phút, bị chủ nhiệm quăng ánh mắt tràn đầy khiển trách, nhìn cô chăm chú: “Mạnh Nghênh đi đâu?”
Bạn học trong lớp cười vang đáp thay cô: “Bạn ấy đi nhà vệ sinh.”
Cô lộ ra nụ cười thật thà mà vô tội nói với chủ nhiệm lớp, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi xuống.
Chung Lê nhìn thấy ống quần cô ướt nhẹp và nước mưa dính tóc, lấy khăn vải mềm, sạch sẽ từ trong ngăn kéo đưa cho cô, kỳ quái hỏi “Cậu đi bãi tập làm cái gì?”
Mạnh Nghênh nắm chặt tờ giấy trong tay bỏ vào trong túi bút, lau khô mặt sạch sẽ, vẻ mặt thâm trầm nói: “Thử một chút xem mười phút đồng hồ có thể chạy từ bãi tập về không?”
Chung Lê: “...”
Mưa lớn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ban đêm trước khi nghỉ hè, theo thường lệ cô đi bãi tập cho Đa Đa ăn tối, ý định thuận tiện thu dọn những chiếc hộp các tông mục nát.
Sau khi đi vào rừng cây, phát hiện những giấy các- tông đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, một phòng chó nhỏ dùng tấm ván gỗ dựng lên thay vào đó.
Tấm ván gỗ được vẽ theo hoa văn giống như cành và lá cây, nhìn từ đằng xa gần như có thể đạt tới hiệu quả tàng hình.
Đa Đa và năm con chó con còn lại được đem trở lại, cùng nằm trên nệm êm ở trong hang ổ.
Được rồi, cô thừa nhận quả thật tay nghề này tốt hơn cô. 'Trong khe gạch giữ tờ giấy mới.
Lần trước em nói sinh nhật em là tháng tư, ngày mấy?
Đêm hôm đó, Mạnh Nghênh nằm ở trên giường, trong lòng lăn qua lộn lại suy đoán.
Tại sao anh muốn hỏi sinh nhật của cô? Có phải anh muốn tặng quà cô không?
Anh định tặng cái gì?
Nếu như nhận quà tặng, nhận từ tay người ta, có phải cô phải gặp anh không?
Đây không phải chiêu mới anh nghĩ ra chứ?
Cô sợ sau khi gặp mặt sẽ phát hiện Hứa Dịch Châu không thú vị như vậy, Hứa Dịch Châu sẽ thất vọng cô không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của hắn.
Cái gọi gặp là chết, giao lưu linh hồn như cá gặp nước có thể đi về phía “kết thúc hạnh phúc” hay là “kết tồi tệ”, cuối cùng quyết định bởi khuôn mặt chân thực của hai người.
Suy cho cùng bọn họ đi ra từ trong tờ giấy, cũng chỉ là một phần rất nhỏ của bản thân.
Nhưng kỳ thật, ảo tưởng tiêu tan thì như thế nào, như vậy chỉ có thể dùng tờ giấy ngốc liên lạc “tình nghĩa”, bản thân không phải rất yếu ớt sao?
Mạnh Nghênh nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cô vỗ lưng Hứa Dịch Châu từ phía sau lưng, khi anh xoay người nói: “Này, em tới rồi, đừng gọi em là tiểu quỷ nhát gan.