Sau mấy lần nhận nuôi đều là kết quả giống như trước, cho dù được người nào nhận nuôi, cho dù nhà đối phương ở nơi nào, nó vẫn luôn một thân nhếch nhác trở về phòng bảo vệ trong trường học vào một ngày nào đó.
Nó ngốc nghếch không biết gì, ai cũng không nhận, sau mấy lần lặp lại nhiều lần, mọi người đều bó tay, đồng thời mất kiên nhân, dần dần không ai quan tâm nó nữa.
Sau lại có phụ huynh phản ứng, con chó lang thang dơ bẩn ở cổng trường học ảnh hưởng giáo dục, có uy hiếp đối với an toàn của học sinh, cho nên nó bị đuổi.
Có một khoảng thời gian rất dài không thấy bóng dáng nó, lúc Mạnh Nghênh thấy nó lần nữa, nó co rúm ở trong góc dưới rào chắn ở bãi tập, thân thể gầy yếu không chịu nổi, chỉ có bụng gồ lên.
Không biết lúc lưu lạc xảy ra quan hệ với con chó khác hay là bị bọn buôn chó bắt phối giống.
Cô không đành lòng, cô mua thức ăn len lén nuôi nấng con chó.
Mấy tháng trước, cô phát hiện còn có người khác. cũng chăm sóc Đa Đa.
Bọn họ chưa từng gặp nhau, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp phát hiện sự tồn tại của nhau, cùng nhau gánh vác trách nhiệm chăm sóc Đa Đa.
Cô gọi đối phương là người thần bí, đối phương gọi cô là tiểu quỷ nhát gan.
Tại sao là tiểu quỷ nhát gan?
Bởi vì bọn họ dùng tờ giấy liên lạc mấy tháng, mới đầu là thông báo thời gian đối phương cho chó ăn và hôm nay đã cho Đa Đa ăn bao nhiêu, dường như Đa Đa hơi yếu nên tôi mang nó đi khám bác sĩ, kết quả kiểm tra cùng lời dặn của bác sĩ, tên đám chó con và tìm thấy thông tin người nuôi dưỡng bọn chúng.
Dần dần, phạm vi nói chuyện phiếm từ từ mở rộng, mặc dù lúc mới bắt đầu Mạnh Nghênh thường bị lời nói ác độc của người này chọc tức, nhưng lại bất ngờ hợp. với người này..
Bọn họ đều thích chó, thích động vật, thích chụp ảnh, biết rất nhiều kiến thức ít được quan tâm về động vật hoang dã.
Bọn họ trò chuyện với nhau rất vui, có khoảng thời gian mỗi ngày chuyện Mạnh Nghênh mong đợi nhất chính là đi học, sau khi vào cổng trường thì chạy thẳng tới bãi tập, đi tìm tờ giấy xem anh trả lời vấn đề hôm qua mình hỏi như thế nào.
Cô thường nhớ đến câu nào đó của đối phương khi ở trên lớp học, sau đó đột nhiên cười ra tiếng dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn ngồi cùng bàn.
Khoảng thời gian bọn họ tới cho chó ăn cũng không trùng hợp, đến nay cũng không gặp một lần nào.
Người thần bí không chỉ đề cập một lần muốn tới gặp cô ấy trong khoảng thời gian đó nhưng bị Mạnh Nghênh từ chối.
Tại sao từ chối?
Bởi vì cô biết người thần bí là ai.
Mới đầu thật ra cô cũng không biết, chẳng qua phán đoán từ chữ viết có lẽ là nam sinh, cho đến một ngày cô và Chung Lê cùng đi mua chè mix hạt, nhìn thấy mấy nam sinh ngồi ở trong quán.
Là đám người Hứa Dịch Châu và Phó Văn Thâm, bọn họ có biết nhưng mà không quá quen thân.
Lúc mua xong muốn đi, Mạnh Nghênh nghe thấy trên bàn kia có người nói chuyện, là Hứa Dịch Châu.
“Tôi đi trước, buổi trưa hôm nay đến lượt tôi cho chó ăn.
“Cậu còn biết chăm sóc?” Tên còn lại nói, “Con chó kia sinh chưa?”
Hứa Dịch Châu nói: “Sinh rồi, ba con màu đen, hai con màu vàng, một con màu trắng sữa, các cậu có ai muốn không?”
Bước chân Mạnh Nghênh khựng một cái.
“Tôi không cần, tôi không thích chó.”
“Mối tình đầu nhỏ bé của cậu cùng cho chó ăn đâu rồi, vẫn chưa gặp mặt à?”
Bước chân Mạnh Nghênh khựng lại lần thứ hai.
Hứa Dịch Châu sờ phần gáy, cười tựa vào trên ghế “Vẫn chưa!”
“Ài, cậu có được không?”
Mạnh Nghênh ra khỏi cửa hàng trong tiếng anh và bạn bè trêu chọc.
Cô không nghĩ tới người thần bí là Hứa Dịch Châu.