Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 329




Hôm nay dì Ngô không có ở đây, Chung Lê một mình nằm trên sô pha trong phòng khách, cô nói với giọng tủi thân: "Vậy anh nhanh lên nhé, trên máy bay em chưa ăn gì cả, em đói bụng."

Phó Văn Thâm đồng ý, sau khi cúp máy, trong vòng năm phút anh đã ký xong văn bản và dặn dò phần việc còn lại, anh thậm chí không quay lại văn phòng, chỉ lấy áo khoác và chuẩn bị về nhà.

Giám đốc Hồ nói chuyện với ai đó xong, ông ta nhìn thấy anh thì đưa đồng hồ lên nhìn, mới hơn 5 giờ. Ông ta nhìn lại để chắc chản rằng kim đồng hồ vẫn chuyển động, không bị hỏng.

Vừa nãy kết thúc cuộc họp sớm, bây giờ mới hơn 5 giờ chiều thì tan sở, đây có còn là vị Chủ tịch tham công tiếc việc của bọn họ nữa không?

Giám đốc Hồ đi theo anh về phía thang máy, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay Phó tổng về sớm vậy?"

Phó Văn Thâm nói, "Về nhà cho mèo ăn."

Giám đốc Hồ lập tức nở nụ cười khi gặp người đồng đạo, tỏ vẻ thân thiện trao đổi như hai người bạn thân: "Nhà Phó tổng cũng nuôi mèo sao? Giống mèo gì vậy."

"Mèo sư tử."

Phó Văn Thâm trả lời.

"Mèo sư tử cũng hay, dáng vẻ rất ưa nhìn, xinh đẹp.

Nhà chúng tôi nuôi giống mèo Mỹ lông ngắn, ngày nào. cũng chạy nhảy, tràn đầy năng lượng, rất nghịch." giám đốc Hồ nói luyên thuyên không ngừng, "Tính cách của mèo sư tử thế nào? Có nghịch không?”



Hôm nay Phó Văn Thâm kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên, thậm chí còn trò chuyện với ông ta: "Rất ngoan."

Giám đốc Hồ bị những đứa con nghịch ngợm của Tốt quá, không giống mấy thằng nhãi con nhà tôi." ông ta lại hỏi mình tra tấn đến rối loạn tinh thần tỏ ra ghen

"Anh nuôi bao nhiêu con?" Phó Văn Thâm nói, "Hai con."

Cửa thang máy chuyên dụng mở ra, anh bước vào. với vẻ mặt bình thản.

Nửa tiếng sau, anh về đến vịnh Thiên Phụ, đi thẳng lên lầu, bước vào cửa và nhìn thấy đôi giày da nam trên sàn ở lối ra vào.

Phó Văn Thâm hơi dừng lại và hướng ánh mắt về phía phòng khách.

Trên ghế sô pha có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi quay lưng lại với anh, với mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng và bộ vest màu xám bạc giản dị mang phong cách thoải mái.

Chung Lê ngồi đối diện, trò chuyện vui vẻ với người đó.

Phó Văn Thâm mang theo một chiếc bánh bông lan phô mai bước vào, nhưng cô không để ý, và nói với người bên kia với vẻ mặt tự hào: "Đúng vậy, tôi cũng giỏi lắm đấy.

Sắc mặt Phó Văn Thâm lạnh lùng, lên tiếng hỏi: "Có. khách sao?"



Lúc này Chung Lê mới nhìn thấy anh, ngẩng mặt lên nói: "Anh về rồi à."

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cũng quay đầu lại, đó là một gương mặt thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng, dung mạo tuấn tú, là nam diễn viên trẻ nhất trong làng giải trí giành được hai giải ảnh Đế, Phương Dịch Quân.

Phương Dịch Quân đứng lên một cách nho nhã: "Vị này là?"

Chung Lê chồm trên ghế sô pha và giới thiệu: "Đây là chồng sắp cưới của tôi, Phó Văn Thâm."

“Chồng sắp cưới?” Phương Dịch Quân ngạc nhiên, “Tôi không biết là cậu đã đính hôn rồi đấy."

Phó Văn Thâm đặt chiếc bánh lên bàn ăn, thản nhiên lướt nhìn rồi hỏi Chung Lê: "Bạn của em à?”

Chung Lê chưa kịp trả lời, Phương Dịch Quân đã lịch sự tự giới thiệu: "Anh Phó, rất vui được gặp anh. Tôi là bạn học cũ của Lê Lê, học chung 6 năm từ cấp hai đến cấp ba, nếu như tôi không học điện ảnh thì có lẽ lúc đại học đã yêu cô ấy rồi."

Vẻ mặt của Phó Văn Thâm lạnh nhạt trên nền áo sơ mi đen, giọng nói của anh lạnh lùng: "Vậy sao. Không nghe cô ấy nhắc đến cậu."

"Sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã bắt đâu quay phim rồi, mấy năm nay cũng không liên lạc nhiều, thậm chí còn không biết hai người đã đính hôn."

Anh ta đã debut lúc học cấp ba, trong một học kỳ có hơn một nửa thời gian đều không ở trường nên không có nhiều bạn thân, nhưng đối với Chung Lê thì có chút đặc biệt.

Trái tim xao động thời thiếu niên, suýt chút anh ta đã tỏ tình, đã cùng hội bạn chuẩn bị sẵn sàng, đặt hoa mua quà, nhưng đột nhiên bị người quản lý gọi đi thử vai, sau đó bận rộn một thời gian và bỏ lỡ cơ hội.