Buổi ra mắt đầu tiên của chương trình vũ kịch Trường Ca Sanh Bình} do Chung Lê múa chính đã thành công rực rỡ, được người trong giới đánh giá cao, những buổi diễn tiếp theo đều đã cháy vé. Cùng với sự nổi tiếng, lịch trình của cô cũng trở nên bận rộn.
Vào tháng 5, cô tham gia cuộc thi có thành tựu cao nhất trong nghệ thuật múa chuyên nghiệp Trung Quốc là giải thưởng Phi Yến, với (Trường Ca Sanh Bình) cô đã giành được Giải vàng và Giải biểu diễn xuất sắc.
Đây không phải là chiếc cúp đầu tiên mà cô giành được, nhưng đây là giải thưởng đầu tiên cô giành được sau 6 năm quay lại sân khấu.
Giải thưởng Phi Yến là giải thưởng có cân nặng nhất trong ngành, đánh dấu sự khởi đầu cho sự nghiệp múa rực rỡ của Chung Lê.
Ngày hôm sau, sau lễ trao giải, Chung Lê trở lại Vân Nghỉ và về vịnh Thiên Phụ trước.
Vào lúc 4:40 chiều, khi Phó Văn Thâm đang họp, anh nhận được tin nhắn của cô.
Cô đã gửi đến một bức ảnh của Tây Tây, thời tiết trở nên nóng bức là lúc Tây Tây bước vào mùa thay lông, từ một chú mèo sư tử với bộ lông dài và dày trở thành một mèo sư tử vẫn với bộ lông dài và dày.
Gần đây nó trở nên lười biếng hơn, một chiếc ghế dựa nhỏ được đặt thêm bên cạnh ao cá, mỗi ngày nó nằm trên đó vẫy đuôi phơi nắng và ngắm cá.
Buổi trưa là giờ nó ngủ trưa, nhưng lúc này nó vẫn đang thức, nó mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh da trời, trên cái đầu tròn nhỏ trắng tinh kẹp hai chiếc kẹp tóc. màu hồng, quanh cổ thắt một chiếc nơ cùng màu, nó lười biếng nằm trên chiếc ghế dựa, ôm chiếc cúp vàng ở trong người, vẻ mặt chán nản, như thể bị ai đó ép buộc.
Chung Lê không chỉ thích thay quần áo cho búp bê của mình, ngay cả mèo cô cũng không tha.
Bên dưới bức ảnh cô có nhắn dòng chữ: [Chúc mừng bạn nhỏ Chung Tây Tây đã giành được giải thưởng Mèo con dễ thương nhất [Võ tay][Vỗ tay][Võ tay]]
Cô chỉ lo chụp ảnh Tây Tây mà không để ý đến bóng của mình phản chiếu trên mặt nước.
Phó Văn Thâm nhấp vào bức ảnh để xem và trả lời: [Phó Tây Tây]
Li: [?]
Li: [Đã giao kèo là tài sản cá nhân trước khi kết hôn của em mà?]
Li: [Lát nữa em sẽ đưa nó đi] Tất cả các quản lý cấp cao ngồi cạnh đều quay sang nhìn nhau, họ đều nhìn thấy trên gương mặt của nhau sự. băn khoăn và khó hiểu.
Chủ tịch chủ động nghịch điện thoại trong cuộc họp, chuyện gì đang diễn ra vậy, Quân Độ sắp phá sản rồi sao?
Giám đốc tài chính nói được một nửa thì ông ta phát hiện sự chú ý của mọi người không dồn vào mình nữa, ông ta lo lắng lau mồ hôi trên trán, tự hỏi bản báo cáo. của mình có gì không ổn sao?
Ngay lúc đang tự hỏi mình thì thấy vị Chủ tịch lạnh lùng nghiêm túc của họ đặt điện thoại xuống, dùng hai ngón tay gõ lên bàn, dùng giọng điệu lạnh lùng thường ngày nhắc nhở: "Vào vấn đề chính đi."
Giám đốc Hồ hắng giọng và nén những điều vô nghĩa dài dòng của mình xuống còn một nửa.
Ba phút sau, Phó Văn Thâm đưa tay lên xem đồng hồ.
Lồng ngực giám đốc Hồ đập thình thịch, ông ta lại vội vàng rút ngắn thêm một nửa.
Dưới sự thúc giục thỉnh thoảng nhìn đồng hồ của Chủ tịch, cuộc họp đã kết thúc sớm 20 phút với một tốc độ và hiệu suất cao.
Phó Văn Thâm đứng dậy và bước ra ngoài, cầm lấy điện thoại và gọi một cuộc gọi.
Một giọng nữ nhẹ nhàng êm tai truyền đến từ đâu dây bên kia, dùng tông giọng nữ trung ngọt ngào nói: "Xin chào, người dùng mà bạn vừa gọi đã đợi bạn rất lâu rồi, xin cho hỏi khi nào Phó tiên sinh mới tan sở?" “Em về rồi à?” Phó Văn Thâm hỏi.
"Không." Chung Lê thờ ơ nói, "Em vẫn ở thành phố Tô, em dùng suy nghĩ của mình để biến Tây Tây thay quần áo và biến nó trở lại đó."
Lộ Hàng đang đợi bên ngoài với một số tài liệu đang chờ anh ký, Phó Văn Thâm nhanh chóng xem qua và nói: "Vẫn còn năm phút nữa, ở nhà chờ anh đấy."