Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 330




Giọng điệu Phương Dịch Quân có chút tiếc nuối, sau đó nói một cách khuôn phép: "Xin chúc mừng."

Phó Văn Thâm lạnh nhạt nói: "Không có gì. Đến lúc. đó sẽ gửi thiệp mừng cho cậu."

"Hai người khi nào sẽ kết hôn? Tháng sau tôi phải tham gia đoàn phim theo dạng khép kín, sẽ kéo dài 4 tháng, không biết liệu đến lúc đó có thời gian rảnh hay không." Phương Dịch Quân nói: "Lê Lê, đến lúc đó cậu nhớ nhắc tôi trước nhé, tôi nhất định sẽ sắp xếp thời gian đến tham dự hôn lễ của cậu."

Phó Văn Thâm nói: "Nếu không có thời gian rảnh thì không cần phải đến."

Phương Dịch Quân cười nói: "Sao tôi có thể bỏ lỡ đám cưới của Lê Lê được."

Phó Văn Thâm vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt đó: "Có bỏ lỡ cũng không ảnh hưởng gì."

Phương Dịch Quân: "?"

Thái độ mời người khác đến tham dự hôn lễ của anh có vẻ không ổn.

Chung Lê ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại lên, hướng máy quay về phía hai người họ và chuẩn bị ghi lại hình ảnh về hai người đàn ông ghen tuông.

Phó Văn Thâm lướt mắt qua, đưa tay véo vào vành tai cô, động tác tuy nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ thân mật như chốn không người:

Hửm?

Chung Lê gần như bật cười thành tiếng.



Khúc gỗ này cũng đã học được cách thể hiện tình cảm sao?

“Ồ” Gô nén cười đặt điện thoại xuống.

Sau khi Phó Văn Thâm véo xong, anh không rút tay ra mà đặt nó lên vai cô, nhìn Phương Dịch Quân đang đứng bên cạnh.

"Còn việc gì không?”

Lệnh đuổi khách không nên quá rõ ràng.

Giữa đàn ông với nhau mới có thể cảm nhận được từ trường của nhau, Phương Dịch Quân mỉm cười, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Chung Lê: "Hy vọng cậu có thể cân nhắc lời đề nghị của tôi.”

Chung Lê gật đầu: "Được, tôi sẽ liên lạc với cậu khi tôi đưa ra quyết định."

Phó Văn Thâm nhìn Phương Dịch Quân rời đi, lạnh lùng quay lại: "Cân nhắc chuyện gì?"

"Bộ phim tiếp theo của cậu ấy đóng có liên quan đến múa cổ điển, nên muốn mời em làm cố vấn chuyên môn”

Chung Lê nhìn danh thiếp, Phương Dịch Quân hiện là cổ đông của công ty truyền thông mà anh ta làm việc, anh ta không chỉ là diễn viên chính mà còn là một trong những nhà đầu tư, vì vậy anh ta đã đích thân đến mời Chung Lê.

Phó Văn Thâm nhìn cô một lúc với vẻ khó hiểu: "Chẳng phải em bận đến không có thời gian gặp anh, bây giờ lại có thời gian rảnh sao?"

Khắp nơi nồng nặc mùi ghen tuông, Chung Lê ngẩng đầu lên mỉm cười: "Sao chứ, anh không muốn em đi sao?"



Phó Văn Thâm hỏi lại, "Em muốn đi à?" “Vừa trò chuyện một lúc, bộ phim này khá thú vị, đạo diễn cũng rất nổi tiếng, chất lượng phim cũng không tồi. Chung Lê nói, “Em cũng có chút hứng thú.”

Lý do này không thể thuyết phục Phó Văn Thâm, và anh đã đưa ra cho Chung Lê một sự lựa chọn tốt hơn: "Nếu thích thì em có thể tự đóng một bộ phim, Công ty truyền thông của nhà họ Hứa cũng sản xuất phim, anh sẽ sắp xếp cho em."

Để làm một bộ phim cần phải đầu tư cả trăm triệu, sự ghen tuông này quả thật có hơi đắt đỏ.

Kịch bản này dựa trên một cuốn tiểu thuyết gốc mà Chung Lê rất thích, đây cũng là một trong những lý do khiến cô có hứng thú.

Chung Lê đặt danh thiếp lên bàn trà, đứng thẳng dậy, quỳ trên ghế sô pha, dang rộng cánh tay với anh: "Ôm em nào."

Phó Văn Thâm đứng sau ghế sô pha ôm cô vào. lòng, Chung Lê ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, nũng nịu nói: "Em nhớ anh."

“Giường khách sạn ngủ không thoải mái, không có anh ôm em ngủ không ngon.”

"Em đã vì anh mà trở về sớm một ngày, nhà vẫn chưa về mà đến gặp anh trước đó."

"Em có mua quà cho anh và Tây Tây, anh có muốn đoán nó là gì không?”

Sự lạnh lùng trên người Phó Văn Thâm tan biến trong im lặng, anh vén mái tóc hai bên mang tai cô, đỡ lấy gương mặt cô và đặt lên môi một nụ hôn.

Sau khi ôm và hôn một lúc, Chung Lê làm nững, cuối cùng anh buông ra và nói: "Em muốn đi thì đi."

Vài ngày sau, Chung Lê liên lạc với Phương Dịch Quân, anh ta đã hẹn một cuộc gặp với nhà sản xuất, để cô ấy có thể thảo luận trực tiếp các chỉ tiết của bộ phim với đạo diễn và biên kịch.