Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 327




Có lẽ là vấn đề về tư thế, lần này đặc biệt gian nan, quần áo của Phó Văn Thâm bị cô nắm lấy mà nhăn nhúm thành một đoàn.

Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, cuối cùng cắn vào vai anh một cái.

Cô không nhớ mình đã được Phó Văn Thâm bế đi tâm như thế nào nữa, chỉ mơ màng thấy mình đang nằm trong bồn tắm.

Cuối cùng, Phó Văn Thâm lau khô người cho cô rồi bế cô lên giường, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, đến nửa đêm bị đói mà tỉnh dậy.

Trong phòng rất tối, cô không biết bây giờ là mấy giờ, dùng ngón tay chọc vào ngực Phó Văn Thâm hai cái, anh tỉnh dậy, cánh tay theo bản năng siết chặt lại, kéo cô vào lòng.

“Sao vậy?” Giọng anh có chút khàn khàn. "Đói." Chung nói thẳng.

Đèn phòng ngủ bật sáng, Chung Lê nhìn thời gian: ba giờ sáng.

Phó Văn Thâm xuống giường đi vào bếp, nấu cho cô một bát mì udon tôm tươi, Chung Lê ngồi trước bàn ăn, hai tay để dưới căm nhìn bóng lưng trầm ổn của anh, ngoan ngoãn chờ đợi.

Ngửi thấy mùi thơm của tôm, Tây Tây nhảy ra khỏi chiếc võng lớn thoải mái của mình, vừa mới tỉnh ngủ, thong thả đi tới, kêu meo meo với Phó Văn Thâm, ý bảo anh cũng nấu một ít cho mình rồi giãm lên chân Chung Lê và nhảy lên bàn rồi cùng cô chờ đồ ăn.

Chung Lê xoa bụng nó, Tây Tây vì ăn mà chịu đựng, cũng không dùng móng vuốt mà đầy bàn tay của cô ra.

Chung Lê cảm thấy vui vẻ, lại ôm lấy nó và hôn điên cưồng: "Bảo bối thật dễ thương."



Phó Văn Thâm mang mì đã nấu chín và tôm đã bóc. vỏ cho Tây Tây, một người một mèo bắt đầu vùi đầu vào ăn.

Phó Văn Thâm ngồi đối diện, nhìn ngọn đèn màu ấm chiếu lên hai cái đâu đang ăn.

Đêm ngoài cửa sổ như mực.

Một lần nữa đi ngủ, Chung Lê thuần thục chui vào. vòng tay của Phó Văn Thâm, anh dang tay ôm lấy cô.

Chung Lê ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Em rất thích anh.”

Phó Văn Thâm cúi đầu và hôn cô một cái.

Đôi tình nhân trẻ đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, giống như có một nam châm hút chặn, khi ở bên nhau thì không thể tách rời, mấy ngày liên, ban ngày Chung Lê đến Thanh Vân để khiêu vũ, buổi tối thì trở về Vịnh Thiên Phụ cùng Phó Văn Thâm ở một chỗ.

Đến ngày thứ năm, nhà họ Chung gọi đến, bà Chung nói ông Chung bị ốm muốn cô quay lại xem một chút.

Ông Chung ở đầu dây bên kia ho khan liên tục, giọng nói như già đi mấy tuổi: “Sao bà lại gọi cho Tiểu Lê? Không phải tôi vừa nói đừng làm phiền hai đứa nó, chỉ là bệnh vặt, bị mười ngày nửa tháng sẽ ổn thôi, khụ khụ.... đừng làm ầm lên, chỉ là sốt cao 40 độ thôi, tôi đã sống đến tuổi này rồi, cái gì phúc khí cũng đã hưởng thụ đủ, cho nên cũng không cần vì cái mạng già này mà khẩn trương như vậy, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, khụ khụ..."

Dù biết chuyện này chủ yếu chiếm nhiều phần diễn xuất nhưng nên trở về thì cũng nên trở về.

Chung Lê dở khóc dở cười nói: "Được rồi, bây giờ con sẽ quay về."



Sau khi cúp điện thoại, bà Chung nói: "Lần sau tôi sẽ không cùng ông làm chuyện nhàm chán như vậy, ông cũng không biết xấu hổ giả bệnh, muốn cướp người với cả cháu rể?"

"Ai nói tôi giả bệnh? Tôi thật sự bị cảm." Ông Chung không chịu bị vu khống, liền cầm nhiệt kế cho bà xem: "bà xem, ba mươi bảy độ bảy đúng không? Cái này còn không phải là bị sốt?"

bà Chung liếc một cái: "Ông cho là tôi không nhìn thấy ông dùng khăn nóng lau mặt à?"

Ông Chung: "'

Khi Chung Lê vào cửa, thấy ông nội mình đang dựa vào ghế sô pha, cô nhanh chóng bước đến bên cạnh: "Ông nội, ông thế nào rồi?"

Cô đưa tay sờ trán, cũng không nóng lắm.

Ông Chung đứng thẳng dậy, từ ái nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. Tiểu Lê về rồi, ông rất vui, nên cơn sốt cũng đã dịu đi rất nhiều."

Đăng sau cô, Phó Văn Thâm mặc áo khoác đen bước vào cửa.

Bà Chung hơi kinh ngạc, cười chào hỏi: “Văn Thâm cũng tới à.”

Phó Văn Thâm xách theo mấy túi đồ bổ đưa cho người giúp việc, ánh mắt nhìn về phía ông Chung đang ngồi trên ghế sô pha: "Nghe nói ông nội bị bệnh, cháu đến xem một chút."

Ông Chung lại yếu ớt năm xuống: "Ồ, hình như lại nghiêm trọng hơn một chút rồi."