So với bình thường Tây Tây càng dính Chung Lê hơn, thân thể nặng gần chục cân, khiến Chung Lê bế thật vất vả, chính nó cũng không dễ chịu, bình thường chỉ cần ôm một xíu sẽ rời đi, vậy mà ngày hôm nay vẫn bám trên người Chung Lê, phát ra âm thanh khò khè, níu bả vai cô, dùng chóp mũi ẩm ướt mát lạnh và lớp lông mềm nhung nhung cọ cọ cô.
Chung Lê ôm nó dỗ dành một hồi lâu, đến khi cánh †ay tê rần, vào lúc này Phó Văn Thâm đi tới, đón Tây Tây từ trong lòng cô ra.
Tây Tây vẫn chưa dính đủ, đã bị mạnh mẽ chia lìa chủ nhân, bỏ lại trên đất thật tàn nhẫn.
Nó lập tức vòng tới cọ chân Chung Lê, đầu đang muốn cọ lên, cặp chân đang đứng trên mặt đất bỗng biến mất. (:v)
Đầu mèo của Tây Tây nhào hụt, lảo đảo một cái, vội vàng dùng chân trước níu chặt mặt đất.
Nó hất đầu một cái, lại muốn đi cọ một... đôi chân cường tráng khác, vừa mới tới gần, vừa mới tới gần, vạt vải quần tây vốn ở trước mắt lập tức di động tới cửa.
Tây Tây đi theo tới phòng ngủ, tuy nó sở hữu một căn phòng cho mèo vừa lớn vừa thoải mái, có lẽ do nơi mà mèo con thích nhất là ở bên cạnh nhân loại, mấy ngày nay nó đều ở phòng ngủ của Phó Văn Thâm, một con mèo độc chiếm một nửa giường.
Nhưng hôm nay nó vừa đi tới cửa, bỗng nhiên cửa phòng trước mặt nó đóng lại.
Chung Lê bị ôm vào phòng, thả lên giường, chưa kịp. nói điều gì, lưng vừa chạm tới tấm chăn mềm mại, những nụ hôn dày đặc đã từ trên hạ xuống.
Cô bị Phó Văn Thâm áp dưới thân, tối mùa đông trong căn phòng ấm áp, thân mật ôm hôn.
Sau đó nụ hôn lại lưu luyến chuyển đến nơi khác, khiến không khí cũng trở nên nóng bỏng.
Chung Lê bị hôn tới chóng mặt, cảm giác được bàn †ay anh mới nhớ đẩy ra, sau đó thì cả hai tay đều bị anh năm lấy, ấn lên trên gối đầu.
Trước sự tiến công trước nay chưa từng có của Phó Văn Thâm cô liên tục rớt binh khí tháo chạy, hiện tại cô mới hiểu được trước kia thật sự là anh đang nhường nhịn cô.
Không phải, không phải anh “nhường nhịn”, là anh tích góp từng chút một để tính sổ sách một lượt trong hôm nay.
Trước đây cô biến hoá phương pháp quyến rũ, đối với kẻ “thủ thân như ngọc” là anh căm hận bất bình, anh không muốn ngủ với cô còn cảm thấy không vui.
Giờ thì hay rồi, có thể tính là cô đã “toại nguyện" rồi, nói gì cũng không được, gọi anh trai gọi chồng cũng vô dụng.
Phó Văn Thâm tính đem nợ lần của cô thu về hết một lần, tư bản chắc chắn sẽ không chịu một chút thua thiệt nào, còn muốn tính lãi trên người cô.
Cả gốc lẫn lãi, Chung Lê thành thành thật thật trả giá đại giới.
'Từng tầng từng tầng nước mắt sinh lý tràn ra, trong mắt cô hơi nước mông lung, mu bàn chân căng chặt, môi bị cắn đến đỏ rực mọng nước.
Ngọn đèn vàng xanh cách hơi nước, mờ nhạt ở trước mắt, cô ngẩng cổ, trong họng phát ra từng âm thanh nhỏ. bé yếu ớt, tức giận kêu tên anh: “Phó Văn Thâm!”
Trên làn da trằng noãn mềm mịn nơi cổ, nốt ruổi nhỏ màu nâu đậu trên huyết quản mê người, có giọt mồ hôi lướt qua nơi đó.
Phó Văn Thâm “Ừ” một tiếng, giọng nói vừa thấp vừa trầm khàn, cúi người hôn xuống.
Buổi tối trong nước là buổi sáng tại Los Angeles, Chung Lê mệt muốn tan vỡ không dậy nổi, ngủ một giấc đến tận trưa.
Khi tỉnh lại, bên cạnh không có ai, vừa động một chút, lập tức cảm thấy toàn thân tứ chỉ chua chát đau nhức.
Khăn trải giường đã được thay mới, không phải bộ bị bẩn tối hôm qua, cơ thể cô cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái, mặc một thân váy ngủ gọn gàng.
Vết tích trên người có thể chứng minh tối hôm qua đã xảy ra những gì, Chung Lê nghĩ đến tình trạng bi thảm của bản thân, cầm gối đầu của Phó Văn Thâm hung hăng ném ra ngoài.