Ban đêm tuyết lại rơi, khi Phó Văn Thâm trở về, trên vai đậu một tầng sắc trắng.
Anh đứng ở cửa cởi áo khoác ngoài, dì Ngô do dự nắm tay trong phòng khách.
Phó Văn Thâm đi tới, liếc nhìn hướng phòng ngủ: “Em ấy tỉnh rồi?”
“Tỉnh thì tỉnh.. Dì Ngô do dự nói.
Sáng sớm, trước khi ra cửa Phó Văn Thâm đã dặn dò, bà không được đi vào quấy rầy, nhưng lúc Chung Lê tỉnh lại, động tĩnh trong phòng cũng không nhỏ, bà có chút lo lắng, không biết có nên đi vào xem thử hay không.
Thời gian hai người nói chuyện, phòng ngủ không yên lặng được bao lâu, cửa phòng ngủ lại bị RẦM một tiếng.
Phó Văn Thâm cất bước đi tới, mới vừa mở cửa phòng, trước mặt lập tức có một cái gối bay tới.
Anh đưa tay tiếp được, đẩy cửa vào lại gặp lực cản, phần sàn nhà sau cánh cửa tán loạn vài chiếc gối đầu.
Phó Văn Thâm liếc nhìn bóng người trên giường bên trong phòng, nhặt gối lên, đặt sang một bên.
Anh đi tới mép giường, Chung Lê nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, nhìn gáy thôi cũng thấy sự tức giận.
Phó Văn Thâm ngồi bên mép giường, hỏi cô: “Không đói bụng à?”
Chung Lê vừa tức giận lập tức biến thành đáng thương, ngữ khí hơi đau khổ mà lên án: “Anh thật quá đáng.”
Phó Văn Thâm cúi người hôn một lọn tóc của cô, nụ hôn dịu dàng như tràn khóe mắt, có ý trấn an rõ ràng.
Chung Lê bị anh hôn một hồi, vốn đang cau mày chậm rãi buông lỏng, hừ hừ nói: “Mua cho em mười cái túi, không như vậy em không có cách nào tha thứ cho anh”
Phó Văn Thâm nói được.
Chung Lê vươn cánh tay ra: “Vậy anh bế em đi, em không còn tí sức lực nào nữa.”
Phó Văn Thâm ôm cô từ trong chăn ra, để cô ngồi trên giường, tách hai chân cô ra.
Chung Lê lập tức khép chân rút về, không thể tin nổi trừng mắt: “Anh có còn là con người nữa không hả?”
Phó Văn Thâm nâng mi, con ngươi đen trong suốt, tiếng nói bình đạm lạnh nhạt, cũng không giống như: người mất nhân tính chỉ còn dục vọng thú vật.
“Muốn giúp em bôi thuốc.” Anh nói.
“À.” Chung Lê vẫn có chút cảnh giác, cầm lấy thuốc trên tay anh rồi nói: “Để em tự làm.” Cô quay lưng đi, cầm thuốc bôi ngồi trên giường, sau đó liền bất động.
Không biết nên ra tay như thế nào, yên lặng ngồi một hồi, lại nhét ngược lại thuốc vào tay Phó Văn Thâm: “Do. anh làm anh phải tự mình chịu trách nhiệm.”
Cô kéo chăn lại gần, che khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ. máu đi.
Chờ Phó Văn Thâm giúp bản thân bôi thuốc, lại tốn thời gian cho mấy cái túi, mới có thể mò người trong chăn dỗ đi ra, rời giường đi ăn chút gì đó.
Chân Chung Lê đau xót, đi hai bước là không chịu nổi nữa, muốn anh bế.
Phó Văn Thâm bế cô đến bàn ăn, cô còn chê ghế cứng, ăn cơm cũng phải ngồi trên đùi anh.
Dì Ngô không cần thận nhìn thoáng qua liền lập tức. quay đi.
Có một cuộc điện thoại gọi tới, Chung Lê ăn đồ ăn, nghe Phó Văn Thâm nói chuyện điện thoại.
Chờ anh cúp máy, thoáng nhìn màn hình điện thoại di động.
Hình nền điện thoại của Phó Văn Thâm vẫn luôn là hình mặc định của hệ thống, nhạt nhẽo khiến người ta tức giận, nhưng bây giờ đã đổi sang hình của cô.
Hắn là bức ảnh thợ quay phim chụp giúp trong cuộc. hội thường niên, anh tự cắt ảnh bản thân, chỉ để trên hình một bóng hình xinh đẹp tinh tế.
Cô mặc một chiếc quần dài trắng thanh lịch, đầu hơi nghiêng một bên, tròng mắt như đang mỉm cười với người xem hình.
Chung Lê sững sờ, còn muốn xem lâu chút, Phó Văn Thâm đã tắt điện thoại.
“Cho em xem một chút.” Cô vươn tay với điện thoại của Phó Văn Thâm, màn hình khoá vẫn là một mạt xanh lục, sau khi điền mật mã, trên màn hình là cô.
“Anh cài nó từ bao giờ?” Cô quay đầu nhìn Phó Văn Thâm.
Dương như Phó Văn Thâm không muốn để cô phát hiện, tránh không trả lời: “Ăn no rồi?”
Chung Lê không bị anh đánh lạc dễ như vậy: “Không được đánh trống lảng, mau trả lời.”
“Rất quan trọng?” Phó Văn Thâm hỏi. “Đương nhiên.”
Cô liên tục truy hỏi, Phó Văn Thâm lặng im nhìn cô một lát, mới nói: “Thời điểm nhận được ảnh chụp.”
Chung Lê khoá màn hình di động, giải khoá, khoá màn hình, lại giải khoá mấy lên, tựa trên vai anh cười: “Phó Văn Thâm, anh rất yêu em đấy nha.”
Cái tên đàn ông nhàm chán, vô vị này lại vụng trộm cài hình của cô làm hình nền điện thoại, một mình ngắm, điện thoại khoá lại, ai cũng không biết.