Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 283




Chung Lê bị Phó Văn Thâm nắm tay kéo đi.

Những ánh mắt bên ngoài như đèn pha chiếu tới, đồng loạt nhìn về hai bàn tay đang nắm chặt của họ, sau đó liên tiếp phát sinh những tiếng ồn ào: “Woah ~a ~~~”

“Hôm nay thật là song hỷ lâm môn!”

“Cuối cùng cũng cứu lại được rồi. Anh Thâm trông nom chị Lê cả đêm rồi, tôi nhìn cũng sốt ruột.”

“Rốt cuộc là về sau chúng ta vẫn gọi chị Lê hay gọi chị dâu đây..."

“Gọi chị dâu gì chứ, cậu dựa theo thế hệ nào để so với tớ? Cùng tớ gọi ông gọi bà đi!”

Khuôn mặt Mạnh Nghênh vui vẻ: “Tớ chắc chắn có công đức lớn lao mà.”

'Thấy trên mặt Chung Lê lộ vẻ tươi cười, nét mặt Phó Văn Thâm dường như đã không còn lạnh nhạt như vậy nữa, gan của một đám người cũng mập ra.

“Sao lại ra ngoài nhanh như vậy chứ, cơ hội tốt như vậy phải hôn nhiều thêm chứ.”

“Đã nói chúng ta ở đây chỉ làm chướng ngại, chúng †a còn không mau rời đi thôi.”

Ánh mắt Phó Văn Thâm thản nhiên lướt qua, mấy. người đùa quá trớn lập tức hiểu ra, nhanh chóng ngồi ngoan như cún.

Mấy ánh mắt thấy Phó Văn Thâm dẫn Chung Lê đi, không trở về chỗ ngồi, mà ngược lại đi thẳng ra cửa.

Anh lấy áo khoác của bản thân và cô khỏi giá treo đồ, vắt hết lên cánh tay, nói một câu: “Tôi đi trước.”

Chung Lê quay đầu phất tay với mọi người, một đám người đồng thanh mà: “Bái bai~”



Chung Lê bị Phó Văn Thâm dẫn đi một đường, rời khỏi hội quán.

Tài xế đã lái xe tới từ sớm, lúc Chung Lê lên xe, cười †ủm tỉm chào hỏi ông: “Mấy ngày không gặp, tại sao chú Trương lại đẹp trai thế rồi."

Chú Trương thật thà cười cười, giúp hai người đóng cửa xe, nhanh chóng trở lại ghế lái, đeo bao tay trắng, vui vẻ khởi động xe.

Xe đi thẳng hướng tới Vịnh Thiên Phụ, con đường này Chung Lê quen đến thuộc nằm lòng rồi.

Cô nhìn cảnh vật quen thuộc lướt qua cửa sổ xe, quay đầu nói với Phó Văn Thâm: “Đây không phải là đường về nhà em.”

Phó Văn Thâm nói: “Không phải em thích nó sao.” Chung Lê trừng mắt nhìn: “Thích nó, em không có bảo hôm nay muốn đến. Chờ đến lúc anh sang tên căn nhà cho em, em sẽ rời sang đó.”

Còn cực kỳ cường điệu một câu: “Anh nhớ dọn ra ngoài đấy.”

Qua vài giây, bỗng nhiên Phó Văn Thâm không đầu không đuôi nói: “Túi xách lần trước đồng ý mua cho em đã mua rồi.”

“À.” Chung Lê cẩn thận duy trì chính kiến: “Ngày mai em sẽ cho người qua lấy.”

Phó Văn Thâm lại nói: “Tây Tây rất nhớ em.”

“Còn gì nữa không.”

“Dì Ngô rất lo lắng cho em.”

“Em cũng rất nhớ họ.” Khuỷu tay Chung Lê đặt trên

tay vịn, chống cằm nói: “Không biết có còn ai khác nhớ tới em không?”

Phó Văn Thâm nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay cọ khuôn mặt cô, lăng im trong khoảnh khắc, nói: “Anh cũng rất nhớ em.”



Anh đang cố gắng mê hoặc cô, liệt kê tất cả những thứ có khả năng hấp dẫn cô, muốn đem cô về nhà.

Rốt cuộc Chung Lê không kiềm được cười rộ lên, mi mắt cong cong, trong con ngươi có ánh sáng rạng ngời.

“Em phải suy nghĩ một chút.” Chung Lê giả vờ nghiêm túc suy tư một hồi: “Ừm, thấy mọi người nhớ thương em đến thế, đêm nay em sẽ về với mọi người vậy.

Ánh sáng ngọn đèn nhỏ trên nóc xe, tranh tối tranh sáng mờ mờ chiếu xuống khuôn mặt Phó Văn Thâm, anh sát lại gần hôn cô.

Hôn rồi hôn, Chung Lê đã bị anh ôm lên đùi từ lúc nào.

Vừa bắt đầu hôn vẫn thật dịu dàng, trong sự quấn quýt của hơi thở dần dần thay đổi, trở nên ướt dính, trở nên nóng bỏng.

Chú Trương nắm tay lái cực kỳ chăm chú ổn định, ngay cả phanh lại cũng rất vững chãi.

Đến Vịnh Thiên Phụ, Chung Lê theo Phó Văn Thâm xuống xe, lên lầu, toàn bộ hành trình đều bị anh nắm tay thật chặt.

Lúc đổi giày ở huyền quan, Tây Tây luống cuống vội vàng phi ra từ trong phòng, bước chân vui vẻ chạy về phía cô, đồng thời meo meo gọi cô, dường như rất muốn hỏi cô thật to, tại sao mấy hôm nay mẹ không trở về nhà.

Chung Lê vội vàng ôm nó: “Ôi ôi, bảo bối nhớ mẹ lắm đúng không.”

Tây Tây meo meo gọi.

Phó Văn Thâm cất đôi giày bị cô ném loạn xong, đi tới phía sau lưng cô.

Anh đứng trước giá đồ, nhìn một mèo một người cọ trán hôn nhẹ hâm nóng tình cảm.

Đồng thời chậm rãi cởi áo khoác xuống, đưa tay lên tháo đồng hồ.