Chung Lê nhìn bóng dáng anh từng bước tiến lại, Phó Văn Thâm bước đến gần cô, dùng lòng bàn tay đỡ mặt cô.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má và chỗ tiếp giáp vành tai của Chung Lê, mang đến cảm giác hơi thô ráp.
Toàn bộ giá triển lãm ngăn cách nơi này với trong phòng, tạo thành một không gian bán riêng tư, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của Mạnh Nghênh và Trình Vũ Ngũ.
Nơi ẩn náu này lúc này chỉ thuộc về hai người họ, khi anh cúi đầu xuống, Chung Lê đã bị bao phủ trong bóng tối của anh.
Khuôn mặt cô được ôm trong lòng bàn tay rộng của người đàn ông, lòng bàn tay ấm áp áp vào cằm cô.
Một lúc lâu sau, Phó Văn Thâm gọi tên cô: "Chung Lê"
'Thanh âm của anh trầm thấp: "Cô muốn gì, nói cho tôi biết đi."
Chung Lê cuối cùng đã rút lại sự xa lánh mà cô cố tình giữ khoảng cách, lấy lại sự đoan trang chính trực. trước đây, giống như chịu ủy khuất gì đó, cô ngước mắt lên trong lòng bàn tay anh và nói "Tôi muốn anh yêu tôi."
Phó Văn Thâm ở rất gần cô, gần đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau, gần như không thể phân biệt được anh với cô.
Anh nói: "Tôi tưởng là tôi đã biểu hiện cực kì rõ ràng rồi. Mỗi người bọn họ đều biết, chỉ có cô là không biết
Chung Lê thô lỗ lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi muốn anh nói cho tôi biết."
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống nhìn cô, đôi mắt anh u ám và khó phân biệt.
Chung Lê đợi một lúc, sau đó quay đầu bước đi: "Anh không nói thì thôi bỏ đi. Biết ngay là anh không yêu tôi.
Chân chưa bước ra ngoài đã bị kéo lại, năm ngón tay của Phó Văn Thâm đã nắm chặt cổ tay cô.
Căm của Chung Lê bị nâng lên, bị ép ngẩng mặt lên, một nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi cô.
Phó Văn Thâm đã giữ sau đầu cô, đẩy cô dựa vào quầy trưng bày.
Tay anh đỡ sau lưng Chung Lê va vào giá, không đau, nhưng nghe thấy tiếng cười bên kia dừng lại, Trình Vũ Ngũ bối rối hỏi: "Tiếng gì vậy?"
Cô hơi vùng vẫy, nhưng bị Phó Văn Thâm kiểm soát chặt chế trong khoảng cách một tấc giữa ngực anh và quầy trưng bày.
Anh cưỡng ép mở hàm răng của cô ra xâm chiếm, hôn thật sâu, như thể từ tận đáy lòng buồn bực cần phát tiết tình cảm ra vậy, cơ bắp trên cánh tay căng lên, gắt gao giam cầm cô trong vòng tay, khiến cô không thể tiến cũng không thể lùi, không cách nào trốn thoát.
Cơ thể mảnh khảnh như một tờ giấy của Chung Lê không hề có sức chống cự trước thể trạng của anh, chút sức lực đó đơn giản là không đáng kể.
Hô hấp của cô gấp gáp rối loạn, hai tay bị trói, chỉ có thể dùng đầu ngón chân đá vào bắp chân anh một cách vô ích.
Phó Văn Thâm cuối cùng cũng buông cô ra một chút, Chung Lê giả vờ tức giận nói trong vòng tay anh: "Ai cho phép anh hôn tôi?"
Nụ hôn của Phó Văn Thâm nhẹ nhàng đáp xuống khóe môi cô, giọng nói của anh dường như chứa đựng một tiếng thở dài trầm thấp, và sự bất lực, cực kì khó khăn để mở ra một khoảng trống trong trái tim anh để bộc lộ tình yêu thầm kín và sâu sắc của anh dành cho có.
“Anh yêu em.” Giọng anh trầm thấp khó nghe, “Chung Lê, em biết mà.”
Cơn giận giả vờ của Chung Lê tan biến và tan ra như gió xuân, cô bất giác ngước mắt lên, kiễng chân lên và chủ động hôn anh.
Trong giọng nói ẩn chứa một chút giảo hoạt: "Em biết."
Phó Văn Thâm càng ôm cô chặt hơn, lại hôn cô thật sâu, Chung Lê vòng tay qua cổ anh.
“Bà ơi?” Trình Vũ Ngũ bị giá đỡ liên tục phát ra tiếng động khó hiểu, đi tới kiểm tra, “Sao bà lại đi toilet lâu như vậy..."
Phó Văn Thâm ôm Chung Lê sang một bên, chặn cô thật chặt.
Trình Vũ Ngũ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có hai cánh tay ôm lấy cổ hắn: "MÁ ƠI!"
Phó Văn Thâm không quay đầu lại, ném cho anh ta hai từ tàn nhẫn: "Cút ra ngoài."
"Giờ tôi cút ngay! Hai người cứ tiếp tục! Tiếp tục đi!" Trình Vũ Ngũ lập tức vội vàng khiêm tốn lui ra ngoài, nếu không phải tại chỗ này không có cửa, chứ nếu không anh ta nhất định phải cẩn thận đóng cửa lại cho ông bà.
"Bên trong có chuyện gì vậy? Bạn yêu của tôi đâu?" Mạnh Nghênh đang định đi theo.
Trình Vũ Ngũ vội vàng ngăn lại, tự cho là đã nói nhỏ. giọng, "Đừng vào. Họ đang thân mật ở bên trong đó."