Cô gẩy video cho dì Ngô, dì Ngô nhận được điện thoại của cô rất vui mừng, lao nhao hỏi thăm quan tâm một vòng.
Bà ta chuyển cameras hướng về phía Tây Tây, cho Chung Lê nhìn mèo, có lẽ nó nghe thấy âm thanh của Chung Lê, Tây Tây đang ngủ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Chung Lê gọi tên của nó, nó nghe thấy nguồn phát ra âm thanh, kêu meo meo chạy về phía dì Ngô. Chung Lê càng đau lòng.
Thời gian một bữa cơm hao phí ở trên video trò chuyện, tảng thịt bò vẫn chưa ăn được bao nhiêu, phục vụ lại bưng lên một bánh ngọt phô mai, nói là bồi thường cho bữa ăn không hợp khẩu vị của cô.
Mùi vị bánh ngọt không tệ, Chung Lê thong thả ung dung ăn xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng ăn mới phát hiện vị trí ngồi của Phó Văn Thâm cách cô không xa.
Cũng là một người, khoảng cách không xa không gần, lắng lặng nhìn cô.
Ánh mắt Chung Lê và anh giao nhau trong không khí, nhìn nhau chốc lát, cô dời tầm mắt bước đi.
Cô tắm rửa xong thì nằm ngủ nhưng không buồn ngủ chút nào, đại khái là bởi vì hôm nay cô nhìn thấy Phó Văn Thâm, Chung Lê nhớ tới lúc ở Vịnh Thiên Phụ.
Giường khách sạn không thoải mái như ở nhà, giường cũng không mềm mại như ở nhà.
Cô nhớ tới hệ thống sưởi trong phòng ngủ chính bị hỏng, nhớ về sau mỗi tối Phó Văn Thâm đều ôm cô ngủ, nửa đêm còn hôn trộm cô.
Hiện tại anh nằm ngủ ở cách vách.
Mặc dù ở cùng một khách sạn, hai gian phòng cạnh nhau, sau khi tách ra ở hành lang, trong cả hành trình, Phó Văn Thâm không tới quấy râầy á cô.
Chung Lê nhìn điện thoại di động nhiều lần, anh cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn gì.
Buổi tối cô trằn trọc trở mình, sáng sớm thức dậy có chút muộn, cô tỉnh lại không bao lâu, phục vụ phòng khách sạn mang bữa sáng thịnh soạn tới.
Chung Lê đứng ở bên cạnh bàn, nhìn nhân viên mắt xanh làm việc, đặt từng món ăn mà cô chưa từng gọi lên bàn ăn, tất cả đều là những món cô thích ăn.
Cô đi ra từ gian phòng, dọc theo hành lang đi tới cách vách, cửa phòng mở, nhân viên quét dọn đang quét vệ sinh.
Cô hỏi vài câu, đối phương nói với cô rằng một giờ trước, vị khách ở phòng này đã trả phòng rồi.
Chung Lê trở lại gian phòng, nhân viên dọn xong bữa ăn, cầm một cái hộp từ trên xe đẩy giao cho cô, nói là nó được quý ngài gọi đồ ăn cho cô để lại.
Sau khi nhóm người rời đi, Chung Lê ngồi ở trước bàn ăn, mở cái hộp ra, bên trong là một quả lê.
Là một cặp “vĩnh viễn không chia lìa” cô đưa cho Phó Văn Thâm, anh tách một quả lê, đưa cho cô một quả.
Anh biết rất rõ ràng cô đã nói tách lê ra rất tàn nhẫn, còn cố ý mang từ nơi xa lắc tới tặng cô, là anh cố ý.
Phía dưới lê chèn một tờ giấy, mở tờ giấy gấp ra, là bút tích của cô, viết:
“Kết tóc làm phu thê, không nghỉ ngờ tình yêu hai người. Anh cố ý đấy!
Lộ Hàng nhận điện thoại của Chung Lê, vừa mới lên máy bay.
Anh ta thấy điện thoại tới thì lập tức đứng dậy từ trên ghế ngồi, đi xuyên qua phía vị trí Phó Văn Thâm ngồi.
Trong điện thoại, Chung Lê hỏi: “Các anh ở đâu?”
“Sân bay." Lộ Hàng trả lời.
“Lên máy bay sao?”
“Đã lên máy bay.” Lộ Hàng vừa đi vừa hỏi, “Ngài muốn nói chuyện với Phó tổng sao?”
Chung Lê ngồi ở giường lớn của khách sạn, ôm cái hộp nói: “Không cần.”
Bước chân Lộ Hàng dừng lại, nhìn mặt bên của Phó Văn Thâm ở phía trước cách đó không xa.
Ghế ngồi chăn hơn phân nửa thân thể anh, chỉ có thể nhìn thấy quần tây dài đen bao phủ chân dài, cánh tay trái đặt ở tay vịn, trên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ bạch kim đơn giản.
Bộ phận truyền thanh máy bay đang thông báo tin tức chuyến bay, tai Chung Lê nghe thấy tin tức quan trọng, kỳ quái hỏi: “Không phải là các anh về nước ư, làm sao còn muốn đi Sydney?”
“Đi Sydney công tác.” Lộ Hàng im lặng vài giây, nói thêm một câu: “Phu nhân, Phó tổng vốn dĩ muốn đi Sydney, đặc biệt bay tới thăm ngài."
Sau khi cúp điện thoại, Chung Lê nằm sấp trên chăn, cầm quả lê đơn độc bị phân tách trong tay.