Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 277




Phó Văn Thâm đi đường vòng tới châu Bắc Mĩ, con đường nhiều vòng hai vạn cây số, chỉ vì bay tới thăm cô.

'Thật ra chỉ gặp cô ba phút đồng hồ ngắn ngủn, cách cô một vách tường trong một đêm, không nói được mấy câu.

Đần chết! Cô nhẹ giọng lầm bầm.

Chung Lê đặt vé máy bay trở về thành phố Vân Nghi, ở buổi biểu diễn ngày hôm sau, phía phó tổng cao cấp của nhãn hàng mời cô đến biết cô sẽ trở về nước trước nên liên tục giữ lại.

“Lúc này đi làm gì, chỉ còn hai ngày cuối cùng, xem xong rồi đi.”

Chung Lê cong khóe môi cười: “Không có cách, mèo. ở nhà rất nhớ tôi.”

Buổi chiều hôm đó, Chung Lê trở về thành phố Vân Nghỉ, Mạnh Nghênh gọi điện thoại tới gọi cô buổi tối cùng đi Five-Joy.

Ngồi máy bay hơn mười giờ khiến người ta đau lưng, ở nước Mỹ thật vất vả điều chỉnh chênh lệch múi giờ, bây giờ lại phải làm mới lại, cả người Chung Lê ỉu xìu không còn sức.

“Cậu thật sự không đến sao?”

'Thím Trần đang giúp cô thu dọn hành lý mang về, Chung Lê ngáp một cái, té ở giường: “Rất buồn ngủ, tớ muốn ngủ.”

Mạnh Nghênh hàm hồ lẩm bẩm nói nhanh một câu, Chung Lê một giây trước còn hữu khí vô lực như con cá đã ngồi dậy: “Cậu và Hứa Dịch Châu qua lại sao?”

Mạnh Nghênh kinh ngạc đến ngây người: “Tớ đi, tớ nói như vậy mà cậu cũng có thể nghe hiểu? Thính lực cậu cấp mười.”

Chung Lê hừ lạnh: “Sao cậu không dứt khoát dùng thủ ngữ”



“Không phải cậu không thấy ngôn ngữ của người câm điếc sao.” Mạnh Nghênh hắc hắc cười khúc khích hai tiếng.

“Cậu quá đáng thật!” Chung Lê căm giận bất bình: “Tớ mới rời đi một tuần, cậu đã bị anh ta lừa gạt, Hứa Dịch Châu biết mượn gió bẻ măng lắm.”

“Cũng không thể nói lừa gạt.” Mạnh Nghênh hừ hừ, “Anh ta cũng quỳ xuống với tớ rồi, tớ thấy nên tha thứ cho anh ta một chút.”

Cái gì? Chuyện tốt như thế cậu lại không chụp lại cho tớ thưởng thức.” Sự buồn ngủ của Chung Lê lập tức biến mất không dấu vết, tinh thần phấn chấn: “Triển khai nói một chút.”

Lúc Chung Lê thay quần áo ở phòng gửi đồ, điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm vừa vang lên, cô đi tới, nhìn thấy một chuỗi trái tim màu hồng lòe loẹt - ở giữa là hai chữ “ông xã” - là ghi chú của cô dành cho Phó Văn Thâm.

Chung Lê chạm xuống nghe, mở loa ngoài, đặt di động ở mặt bàn.

Trong điện thoại đầu tiên là vài giây im lặng, sau đó vang lên tiếng nói trầm thấp của Phó Văn Thâm, hỏi cô: “Cô tới không?”

Chung Lê vừa cài nút áo, giọng điệu lười biếng nghe như không có hứng thú: “Không muốn đi lắm.”

Phó Văn Thâm nói: “Bây giờ có thể đổi phục vụ xoa bóp lần trước sao?”

Đó là lúc đông chí, anh nhận được thẻ mát xa từ chiếc bánh bao may mắn của Chung Lê, ngày đó anh tức giận vì khăn quàng cổ, anh vẫn không đổi, Chung Lê không nghĩ anh còn nhớ.

“Thẻ cũng ném rồi, không thể đổi.”

“Chưa ném.” Phó Văn Thâm nói.

“Vậy cũng không thể.” Chung Lê nói, “Quá hạn rồi.” Nhưng Phó Văn Thâm là một thương nhân vô cùng lợi hại, không dễ lừa gạt như vậy: “Cô không hạn định thời hạn sử dụng.”



Là anh khôn khéo.

Chung Lê hừ nhẹ một tiếng, dù sao cuối cùng quyền giải thích ở trong tay cô, cô muốn giải thích thế nào thì giải thích thế đó: “Vậy cũng không được, bây giờ tôi không còn kinh doanh.”

“Không cần cô phục vụ, cô tới ngồi một lúc là được.”

Giọng nói của Phó Văn Thâm vẫn trầm ổn bình tĩnh, Chung Lê không hiểu nghe ra mấy phần chiều một cách miễn cưỡng từ bên trong.

Lúc này cô mới đồng ý “gắng gượng làm: “Vậy được thôi.”

Chung Lê thay xong quần áo ra ngoài, tài xế đưa cô đến Five-.Joy.

Cô tới muộn, những người khác đã đến, phục vụ dẫn đường đẩy cửa ra giúp cô, cô chậm rãi đi vào, tiếng cười đùa vốn có dừng lại.

Một tuần này Chung Lê rời đi, mọi người đã biết chuyện cô khôi phục trí nhớ.

Đối với tình cảnh vừa lúng túng vừa nhạy cảm giữa cô và Phó Văn Thâm hôm nay, lòng dạ tất cả mọi người đều biết rõ.

Mấy em trai Hoàng Mao thấy cô tới, nhất thời có phần do dự, hình như không biết nên dùng phương thức gì chào hỏi cô.

Dường như Trình Vũ Ngũ và đại gia nằm trên ghế sa lon, ngẩng đầu quát lớn: “Ai, bà nội tôi tới.”

Chung Lê nói: “Còn không qua đây đỡ tôi.”

Trình Vũ Ngũ lập tức nhảy lên, thái giám đi tới nâng cánh tay cho cô đáp: “Đến đây, bà nội lớn nhất của tôi.”