Anthony rục rịch, nhíu mày với Chung Lê: “Dùng bữa với ai hẳn là quyền tự do của cô chứ, anh ta dựa vào cái gì mà quản cô?”
Giọng nói Phó Văn Thâm lạnh nhạt như ngâm qua nước lạnh: “Cậu có thắc mắc gì, không bằng tới hỏi tôi.”
Anthony bị ánh mắt ác liệt liếc nhìn đông cứng, nụ cười ở trên mặt sượng lại một chút, ngay sau đó lại mở rộng, ra vẻ thoải mái nhún vai: “Phó tổng, tôi không muốn mạo phạm ý của anh, chỉ là nếu anh không phải là chồng của cô ấy thì tôi có quyền theo đuổi cô ấy một cách công bằng...”
Phó Văn Thâm thờ ơ nhướn mi: “Cậu không có tư cách này.”
Anthony nghẹn lời, mặc dù người này không nói nhiều lắm, nhưng mỗi câu có thể lạnh chết người.
“Tôi có tư cách hay không, chỉ có chính cô ấy nói mới tính." Anthony chuyển hướng về phía Chung Lê, nhướn lông mày: “Chung tiểu thư, có thể cho tôi cơ hội theo đuổi cô một cách công bằng không?”
Chung Lê rảnh rỗi mà đứng ở một bên nhìn náo nhiệt, nghe vậy đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, tiếng nói và nụ cười cũng rất ngọt.
“Cái này cũng phải hỏi anh.” Cô quả thật quay đầu hỏi Phó Văn Thâm: “Có thể không?”
Phó Văn Thâm nói: “Không thể.”
Chung Lê buông tay, một vẻ mặt “thương mà không giúp được gì”.
Anthony câm lặng.
Từ chối này vừa mịt mờ vừa rõ ràng, cô để một người đàn ông khác quyết định anh ta có thể theo đuổi
cô hay không, Anthony còn gì không rõ.
Anh ta ra vẻ phóng khoáng cười cợt, rút tay ngăn cửa thang máy ra: “Biết rồi!”
Cửa kim loại chậm rãi tách ra.
Trong thang máy, Chung Lê và Phó Văn Thâm đứng sóng vai, tách ra một khoảng cách xã giao.
Cô nhìn thẳng vách tường thang máy phía trước, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt bên cạnh quăng tới, sâu kín nhàn nhạt mà dừng lại ở trên người cô.
Chung Lê hỏi anh: “Sao anh tới Los Angeles?”
Phó Văn Thâm nói: “Đi công tác.”
“Ồ"
Sau đó cô không nói lời nào.
Thang máy tới tầng cao nhất, Chung Lê đi ra từ trong thang máy, cô đi về phía phòng của mình.
Thảm trải sàn hấp thu tất cả bước chân và tạp âm rơi xuống, hành lang yên lặng không có người khác, Phó Văn Thâm không nhanh không chậm đi ở sau lưng cô, giống như ky sĩ im lặng mà đáng tin.
Chung Lê vừa đi vừa nghĩ thầm, sao anh còn đi theo cô?
Chẳng lẽ muốn trở về phòng cùng cô?
Bây giờ còn muốn ngủ cùng cô nhưng không thể nào.
Cô quay đầu lại nhìn mấy lần, Phó Văn Thâm vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, đi theo phía sau cô.
Rốt cuộc Chung Lê dừng lại ở gian phòng ở phía trước, xoay người hỏi anh: “Anh làm cái gì mà cứ đi theo tôi?”
Phó Văn Thâm đi về phía trước một bước, tiến tới gần trước mặt cô.
Sau khi mùi nước cạo râu quen thuộc bay tới từ bốn phương tám hướng, Chung Lê dựa lưng vào cánh cửa ngước mắt lên nhìn anh.
Phó Văn Thâm giơ tay lên, dùng thẻ phòng chà khóa cửa bên cạnh cô, Chung Lê nghe thấy âm thanh khóa điện tử.
“Phòng của tôi ở đây.” Phó Văn Thâm nói.
Cô im lặng một giây khi lúng túng tự mình đa tình, cô rời khỏi cửa phòng, giả bộ vô sự mà đi về phía gian phòng cách vách của mình.
“Chung Lê.” Phó Văn Thâm bỗng nhiên gọi cô.
Chung Lê quay đầu lại: “Làm gì?”
“Cô còn cần bao nhiêu thời gian?” Phó Văn Thâm hỏi
Chung Lê quay đầu trở lại: “Tôi không cần thời gian.”
Ánh mắt người phía sau vẫn còn đó, cho đến khi cô vào trong gian phòng, đóng cửa lại.
Buổi tối Chung Lê tới phòng ăn khách sạn ăn bữa ăn tối, cô ngồi ở vị trí bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm Los Angeles với những vì sao lấp lánh sáng chói.
Cô theo thói quen vào vòng bạn bè của Phó Văn Thâm, không nhìn thấy động thái mới, lướt xuống mở một tin ngày hôm qua.
Lúc này cô mới nhớ ra, bây giờ Phó Văn Thâm đang { _ ở Los Angeles, không quay chụp được Tây Tây.
Khi đang muốn đăng xuất, lúc lướt lên thoát về không cẩn thận xuất hiện một vài tin mới, đột nhiên hiện lên một động thái mới.
Vẫn là video của Tây Tây, không biết là lạnh hay là làm sao, người ở trên ghế cuộn thành một đống, thoạt nhìn đáng thương khó hiểu.
Nghĩ đến bản thân không ở nhà, bây giờ Phó Văn 'Thâm cũng tới Los Angeles, chủ nhân nó thích bám dính nhất cũng không ở đó, chắc chắn con mèo nhỏ của cô rất cô đơn, Chung Lê đau lòng.