Bỗng chốc cả phòng khách trở nên yên lặng, không ai nói tiếng nào.
Chủ yếu là vì không ai ngờ cô đã đến như vậy.
Nếu nói cô ăn mặc xuề xòa thì một chiếc váy đơn giản của cô lại đẹp đến cuốn hút, hoàn toàn có thể sánh ngang với những người trong căn phòng này đã mất công đặt trước cả tuần, và mất cả ngày để làm đẹp và trang điểm.
Nếu nói cô ăn mặc không xuề xòa thì cô thậm chí còn không mang theo túi xách, chỉ mang một đôi dép lê lông cừu đến đây.
Mọi người đi đến gần để xem, giỏi thật, chẳng hề trang điểm.
Đôi mắt xinh đẹp bẩm sinh, hàm răng trắng và đôi môi cũng đỏ bẩm sinh.
Đúng là đẹp thật, có vẻ như lông mi của họ đều uổng công gắn lên.
Người phụ nữ ngồi ở ghế chính trong phòng khách mặc một bộ váy màu xanh hoàng gia, hai chân để xéo. sang một bên, tư thế ngồi đoan trang, tuổi ngoài bốn mươi, mày rậm mắt to, giữa trán đầy đặn. dáng người tròn trịa, rất phù hợp với tướng mạo của một phú bà theo quan niệm truyền thống.
Khí chất của cô hoàn toàn nổi bật trong số những người ăn mặc đẹp có mặt ở đây.
Chung Lê dường như không chú kỳ lạ trong phòng khách, cô mỉm cười nói: "Nhạc phu nhân, cảm ơn bà đã mời tôi đến, tôi ở nhà dưỡng thương cũng buồn chán lắm."
Nhạc phu nhân đặt tách trà xuống, chào hỏi xã giao: "Phó phu nhân đến rồi, mời ngồi."
"Tôi đến vội quá, không mang theo quà gì. Người giúp việc nhà tôi làm bánh su rất ngon, tôi có mang một ít đến cho mọi người ăn thử."
Chung Lê đưa hộp thức ăn trong tay cho người giúp việc, ghế sô pha chỉ còn lại một góc ngồi cách khá xa chỗ Nhạc phu nhân, cô không ngại, chậm rãi ngồi xuống và quay sang chào những người khác: “Chào mọi người."
Lúc này mọi người mới lần lượt đáp lại, sau khi làm quen với nhau, có người khen: "Từ sau khi Cao phu nhân trở về luôn khen ngợi vẻ đẹp của Phó phu nhân, quả thực đúng là một mỹ nhân hiếm gặp."
Một người khác nói tiếp: “Đúng vậy, tôi đã gặp không ít ngôi sao, không ai trong số họ có thể so sánh với Phó phu nhân.”
Chung Lê mỉm cười, đón nhận những lời khen ngợi của họ một cách cởi mở.
Người phụ nữ ngồi đối diện với cô là người trẻ nhất và xinh đẹp nhất trong nhóm.
Kể từ khi Chung Lê bước vào cửa, Địch phu nhân đã nhìn cô một cách soi mói.
Chồng cô ta là chủ của một công ty mạng, thời gian giàu có chưa được bao lâu, mấy năm gần đây mới có tên trong danh sách những người giàu có, tuy phất lên nhanh chóng nhưng trong mắt người khác ít nhiều giống như một người giàu mới nổi.
Nhưng cô ta có lợi thế trẻ tuổi và xinh đẹp, mặc dù tài sản của chồng cô ta không giàu có như những người khác, nhưng anh ta trẻ nhất và đẹp trai nhất trong số họ, so với những người đàn ông trung niên mập mạp khác thì anh ta mạnh hơn gấp nhiều lần.
Những người này rõ ràng coi thường cô ta, nhưng cũng âm thầm ghen tị với cô ta.
Cô ta luôn tự hào về điều đó, nhưng khi Chung Lê đến, mọi thứ đã thay đổi.
Bây giờ Chung Lê là người đẹp nhất và chồng cô ấy con là người giàu nhất trong số này.
Thật không biết cái tên "Phó phu nhân" là có thật hay là do cô chỉ mượn danh gọi mình như vậy.
Giữa những lời khen không ngớt của mọi người, Địch phu nhân bất ngờ mở lời: “Sao đến đây mà không trang điểm".
Những người khác đều im lặng.
Chung Lê đưa mắt nhìn sang, nhàn nhạt bình tĩnh trả lời: "Chỉ xuống lầu đi vài bước, cũng lười trang điểm." Sau đó cô hỏi: "Địch phu nhân sống ở đâu?” Địch phu nhân nghẹn lời. Truyện Tổng Tài
Năm ngoài cô ta đã bán một căn hộ ở khu khác và một số cổ phiếu mới có thể chuyển vào Vịnh Thiên Phụ, căn hộ không nằm trong hai tòa nhà ven sông chứ đừng nói đến tầng trên cùng.
Nếu không phải vì chồng cô ta có mối quan hệ làm ăn với Nhạc tổng thì cô ta cũng không thể lọt vào group. phu nhân này.
Địch phu nhân cứng họng, im bặt.
Những người khác trò chuyện vài câu và hỏi về chỉ tiết cuộc hôn nhân của Chung Lê và Phó Văn Thâm.
Chung Lê nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh trả lời: "Chúng tôi kết hôn vào hai năm trước, ngày 6 tháng 9."