Dì Ngô đã được huấn luyện một cách vô thức để trở thành một tín đồ trung thành "Chung Lê là một đứa trẻ. sơ sinh phải được chăm sóc cẩn thận", thậm chí bà ta còn không yên tâm khi cô đi dự tiệc ở tầng dưới nên đã đưa cô đến tận cửa nhà họ Nhạc, nhìn cô bước vào rồi dặn dò với người giúp việc của nhà họ Nhạc: Phu nhân của chúng tôi thích uống trà xanh không thích uống hồng trà, trà không được pha quá đậm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi ban đêm của cô ấy, vết thương ở chân của cô ấy vẫn chưa lành hẳn, vì vậy bà phải giúp dìu cô ấy...
Sau một hồi dặn dò dông dài, nhìn thấy thái độ của người giúp việc nhà họ Nhạc thì lo rằng bà ta sẽ không nhớ được hết, suýt chút là lặp lại thêm lần nữa.
Chung Lê đến vừa đúng lúc, đúng bảy giờ, không quá sớm cũng không quá muộn.
Trong phòng khách của nhà họ Nhạc, những vị phu nhân khác đã có mặt đầy đủ trước mười lăm phút.
Cuộc hẹn là 7 giờ, nhưng Nhạc phu nhân không thích mọi người đến muộn, hơn nữa có người muốn đến sớm hơn để có cơ hội thể hiện trước mặt Nhạc phu nhân, người đến sớm nhất là 6 giờ.
Mục đích của buổi tụ họp ngày hôm nay đều là vì muốn gặp gỡ Phó phu nhân trong lời đồn.
Vị thiếu gia nhà họ Phó đó cho dù họ chưa có cơ hội gặp mặt nhưng cũng đã nghe nói đến, ai lại không tò mò một nhân vật như vậy đã cưới được một người vợ như thế nào.
Khi mọi người đến đông đủ, thấy chỉ còn một người chưa đến nên đã thảo luận vài câu.
"Thiếu gia nhà họ Phó đó kết hôn khi nào vậy, mấy người có nghe nói không?”
"Chưa từng nghe nói, tối qua hỏi chồng tôi thì ông ấy cũng nói chưa nghe nói chuyện này, cũng không biết Phó phu nhân này từ đâu ra."
Cao phu nhân nói: "Tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là một loại phụ nữ nào đó được nuôi ở trong nhà. Hôm trước tôi đã nhìn thấy cô ấy, thực sự khá xinh đẹp. Một gia đình như họ sao lại tùy tiện trong việc kết hôn như vậy."
"Đúng đấy, nếu thiếu gia nhà họ Phó mà kết hôn thì không thể nào không có chút tin tức gì cả."
"Nhà họ Phó nào vậy?" Địch phu nhân ngồi ở phía xa là người trẻ tuổi nhất, mấy năm nay gia đình cô ta mới lọt vào danh sách gia đình giàu có nên không biết quá nhiều về những gia tộc danh tiếng đứng đầu ở Vân Nghĩ.
"Ở Vân Nghỉ này có bao nhiêu nhà họ Phó chứ." người lớn tuổi hơn là Hách phu nhân nói, 'Người đứng đầu trong danh sách gia đình giàu có."
"Ý của bà là Phó Trường Định của đá quý Quân Hoa sao? Chẳng phải ông ấy đã ngoài 60 tuổi và đã kết hôn từ lâu rồi sao?”
"Chúng tôi đang nói đến cháu trai của ông ấy, thế hệ tiếp theo của ông ấy, cô cứ tính xuống là thấy mà."
Địch phu nhân vẫn chưa hiểu: "Vậy thiếu gia thì không phải là con của Phó tổng sao, sao lại là cháu của ông ấy."
Mấy người nhìn nhau trong vài giây, Lạc phu nhân quay lại và giải thích: “Phó tổng trước đây đúng là có một người con, đã qua đời lúc 10 tuổi, Nghe nói là mắc bệnh hiếm gặp, không thể chữa khỏi."
"Tài sản của nhà họ Phó được chia thành hai phần, một nửa là đá quý Quân Hoa, nửa còn lại là đồng hồ. Hoa Độ, hiện tại đầu do hai bác cháu coi quản. Nhưng đời này nhà họ Phó chỉ có một cháu trai, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mỗi mình cậu ấy."
"Nếu cậu ấy kết hôn dù thế nào cũng phải tìm người môn đăng hộ đối chứ."
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, người giúp việc ra mở cửa, vị khách cuối cùng cũng đã đến.
Nhân vật trung tâm mà bọn họ vừa bàn tán được người giúp việc dìu từ ngoài cửa bước vào, một đám người đang bưng tách trà đều cùng lúc quay sang nhìn.
Chung Lê nhìn đại khái, trong phòng khách có tám người, tuổi từ ba mươi đến khoảng năm mươi, có một hai người trông còn khá trẻ.
Quần áo và phụ kiện của mọi người đều là hàng đắt tiền, từ mái tóc đến đôi giày, tất cả đều lộ ra một cảm giác sang trọng và phô trương, nhìn những chiếc túi họ đặt bên cạnh, ai cũng mang Hermès.
Đem ra so sánh thì trông cô bình thường đến mức giống như đang ghé vào thăm.
Chung Lê mặc một chiếc áo len mohair màu trắng với một chiếc váy hai dây màu xanh khói bên trong, kiểu dáng đơn giản nhưng lại tôn lên vóc dáng không thể chê vào đâu được của cô, chiếc áo len mềm mại khiến cô trông không quá hung dữ.