Trước khi cô đến, mọi người đã suy đoán rất nhiều, đều hoài nghi thân phận của Phó phu nhân, bây giờ nghe cô không chút suy nghĩ báo ngày cưới, liền không khỏi do dự.
Cao phu nhân cười nói: "Vậy lần trước tôi hỏi cô, sao cô nói không nhớ?”
Chung Lê nói: "Cách đây không lâu tôi bị tai nạn xe hơi, bị mất trí nhớ, có nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, đặc biệt là hỏi về chồng tôi."
Câu nói này rất hợp lý, nhưng nghe hơi vô lý, mất trí nhớ? Đây không phải là quay phim truyền hình.
Địch phu nhân lúc này lại nói: "Kỳ quái, đã kết hôn từ hai năm trước rồi, sao chúng tôi lại chưa từng nghe nói?"
Giọng điệu ngang nhiên chất vấn, lúc nói còn nhìn người khác, điều này cho thấy đây là sự nghỉ ngờ chung của mọi người.
Chung Lê nghỉ ngờ nhìn cô: "Bà là họ hàng của nhà chồng tôi à?"
Địch phu nhân ngẩn người: "Không phải..." Chung Lê hỏi lại: "Vậy bà là bạn của anh ấy?”
Sắc mặt Địch phu nhân có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi rất muốn làm quen với Phó tổng, nhưng mà...”
Chung Lê thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng là lúc trước tôi đã quên mời một vị khách quan trọng như bà, nên hôm nay bà đến đây để hỏi tội tôi chứ."
'Từ “quan trọng” được nhấn giọng hợp lý mang đến sự trớ trêu đến tột độ.
Cô ưu nhã nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhìn Địch phu nhân cười nhẹ: “Không thân cũng chẳng quen, mà đã không quen biết thì bà không biết chuyện chúng tôi đã kết hôn không phải là chuyện
bình thường sao."
Cô nói mấy câu liền chọc thủng hình tượng Địch phu nhân là “người đàn bà ngồi lê đôi mách, không liên quan gì đến chuyện của người khác mà lại xen vào chuyện của người khác”, Địch phu nhân bị treo ở đây, nhất thời không xuống được.
Nhưng những gì cô nói là đúng, muốn oán trách cũng nói không nên lời.
Từ điển của Chung đại tiểu thư không có hai từ nhường nhịn, nếu ai xúc phạm đến cô, sẽ bị tru diệt ngay tại chỗ.
Cô nhàn nhã ngồi ở đó, nhấp một ngụm trà như không có chuyện gì xảy ra.
Những người khác đều bị sự tự tin chính trực và thái độ không khách sáo của cô làm cho kinh ngạc, họ không thể không tin vào điều đó.
Suy cho cùng, bọn họ không thân cũng chẳng quen với nhà họ Phó, không trèo lên bắt quàng làm họ được, thì chuyện nhà người ta, liên quan quái gì đến bọn họ chứ? Những người ngoài cuộc như bọn họ không biết cũng không có gì kì lạ.
Im lặng một lúc, Hách phu nhân hòa khí nói: “Cô đừng ngạc nhiên, trước đây chúng tôi không biết chuyện. cô kết hôn với Phó tổng, cũng chưa thấy cô công khai xuất hiện trước công chúng, đột nhiên nghe nói thế nên chúng tôi hơi ngạc nhiên chút thôi."
Chung Lê cũng cười hiền lành: "Vợ chồng tôi tương đối kín tiếng. Không riêng gì tôi, chắc mọi người cũng chẳng mấy khi nhìn thấy anh ấy trước công chúng đúng không."
Giữ kín cái đách gì, còn không phải là do tên chết tiệt kia không thích cô sao, anh ta chưa bao giờ dẫn cô đi tham gia sự kiện gì, cũng không đề cập đến hôn sự của bọn họ với bên ngoài.
Đúng là bản thân Phó Văn Thâm hiếm khi xuất hiện vào những dịp khác ngoài nhiệm vụ chính thức, rất hiếm khi tìm thấy bất kỳ tin tức nào về anh trên Internet.
Mà trong phòng này, chỉ có một số ít người có quan hệ với nhà họ Phó, ngoại trừ một số phu nhân từng có dịp nhìn thấy gương mặt thật của Phó Văn Thâm, những người khác thậm chí còn không biết Thái tử nhà họ Phó trông như thế nào nữa, nên chưa gặp Chung Lê, điều đó cũng có lý.
Những lời này vừa nói ra, nghi vấn của mọi người gần như tiêu tan.
Chung Lê bốn lạng đẩy ngàn cân, chỉ nói mấy câu liền thiết lập được hình tượng Phó phu nhân của chính mình, tràn đầy tự tin.
Từ nãy đến giờ Nhạc phu nhân vẫn chưa nói gì, đặt tách trà xuống nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta vào phòng ăn đi."
Nhạc phu nhân đứng dậy, những người khác mới lần lượt đứng dậy, vừa định đi đến nhà ăn thì Nhạc phu nhân bước đến gần Chung Lê, chủ động đưa một cành ô liu: "Phó phu nhân, đi theo tôi."
Chung Lê bước chậm rãi, Nhạc phu nhân đưa tay đỡ cô, đi đến nhà ăn, mời Chung Lê ngồi vào chiếc ghế bên phải bà.
Những người khác chủ động lùi lại, Địch phu nhân vẫn ở cuối cùng, liếc nhìn Chung Lê qua chiếc bàn ăn dài, cảm thấy có chút không cam lòng.
Các món ăn trên bàn ăn đã được bày biện, đủ màu sắc và phong phú, thơm ngon cả sắc lẫn hương.
Chung Lê nhìn lướt qua các món ăn trên bàn, cười nói: “Thật trùng hợp, dì giúp việc ở nhà chúng tôi cũng là người Giang Tô."
Nhạc phu nhân có chút kinh ngạc: "Quê chồng tôi ở vùng Giang Tô - Chiết Giang, đầu bếp của chúng tôi giỏi nhất món ăn phương Nam, cô ăn thử xem có hợp khẩu vị không."
Hai người nhân cơ hội trao đổi khẩu vị ẩm thực Giang Tô - Chiết Giang, khẩu vị khéo léo của Chung Lê đã trau dồi được nhiều kinh nghiệm, ăn uống cũng rất thành thục, khá giống Vương Ngữ Yên không biết võ công nhưng thông thạo võ thuật trên toàn thế giới.
Những người bên cạnh cũng tham gia vào, chia sẻ kinh nghiệm ăn uống của chính họ.