" Keng! Keng! Keng!"
Tiếng chuông đồng tinh tế đánh theo giai điệu nhịp nhàng vang rộng cả khắp sân trường, ùa theo lũ lượt học sinh vội vã vào lớp. Cô gái Nguyệt Ánh hôm nay lại chẳng náo loạn, hoạt bát như mấy ngày trước bị Bạch Cố Mỹ dụ dỗ ăn chơi xa đọa nữa. Bây giờ cô đang vùi đầu khóc lóc vào bộ môn Toán chẳng mấy thân thiện đây, như hôm qua lại bị cô bộ môn bắt lên giải toán và cô đã được ăn ngay quả trứng nóng hổi vừa mới ra lò. Nay lại ma xui quỷ khiến trúng ngay tiết kiểm tra toán, bởi với dân chuyên Văn như cô thì cô đã gào thét trong vô vọng tự hỏi tại sao trên đời lại có một anh chàng khô khan như Toán đây? Chả lại được một phần như tình yêu lãng mạn trong mộng như Văn thì cô lại mừng.
Trong khi cô đang khổ sở thì cô Lưu Lê Ngọc giáo viên chủ nhiệm lớp bước vào biến đổi vẻ mặt nghiêm túc gõ lên bàn, cô lấy tay ho khụ khụ hít lấy giọng nói:
" Các bạn trật tự đi! Hôm nay sẽ có một bạn học sinh chuyển qua lớp ta! Vốn dĩ bạn đang ở bên khối 12A10 nhưng do số lượng lớp quá lớn, buộc phải chia ra một ít. Vì thế mọi người chào đón bạn ấy nhé.". Truyện Ngược
Tiếng cô Lưu Lê Ngọc vừa dứt, một bước chân dài thon gọn sải bước lên bậc lớp đứng giữa lớp. Cả lớp không khỏi ồ lên khi nhìn thấy người mới đến đấy. Các cô gái trong lớp hét lên đau đớn vì người ấy, chỉ trong phút chốc lớp đã có trăm chủ đề bàn tán.
Cố Nguyệt ánh không quan tâm mọi thứ xung quanh vẫn ngồi im lìm suy nghĩ giải đề, mãi khi bạn mỹ nhân Bạch Cố Mỹ của chúng ta hét lên lay lay muốn gãy cánh tay cô thì cô mới chịu để ý nhìn lên một chút.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người con trai mới đến ấy, phút chốc trái tim cô bị lỡ đi một nhịp. Người con trai với mái tóc nâu sẫm mềm mại, thân hình cân đối mà cao ráo, khuôn mặt không chút tì vết với đường nét tinh tế sắc sảo và đặc biệt là đôi mắt đen sóng sánh phát sáng lia tia như nhìn thấy cả bầu trời đêm, phải nói nếu không phải đang đứng trước mặt cô thì cô đã cho đó là người trong tranh vẽ bước ra rồi.
Chả biết từ bao giờ, cánh tay phải của cô theo bản năng mà chạm lấy ngực trái mình đang truyền lên tia giật đau đớn trong mình. Cô nhìn người ấy rất quen, phải nói đã rất thân thuộc từ lâu rồi, chẳng phải là anh sao...Không...không thể nào...Dù rất giống nhưng sao lại xa lạ đến vậy...Sao lại lạnh lẽo đến thế...Mình nhầm rồi...
Cô đang cố bình phục lại cảm xúc của bản thân, khi đã thấy hơi ổn rồi, Cố Nguyệt ánh lại chẳng ngờ được lại có một gáo nước tạt thẳng vào tim cô.
" Tôi là Cảnh Ngạo Thiên, sau này mong mọi người chỉ giáo." giọng nói lãnh đạm vang lên theo một tia trầm thấp của anh.
" Cạch! Cạch!"
Chiếc bút thủy tinh trên tay Cố Nguyệt Ánh không tự chủ mà rơi xuống đất, không vang lên tiếng động quá lớn nhưng vẫn đủ để thu hút được cái ánh nhìn từ trên bậc ấy.
" Em qua chỗ dưới lớp kia ngồi dưới bạn Lưu Vĩnh nhé!"
Cô tay run lập cập mà nhặt chiếc bút ấy lên, nét mặt cô tái mét đơ ra một chỗ rất lâu, là cậu ấy ư? Tại sao chứ?! Cô không tin đâu! Ngàn vạn lần đừng nói đến cái tên này trước mặt cô!
Cô đang trong trạng thái bất định bỗng nhiên Cảnh Ngạo Thiên anh ta xoay xuống nhìn thẳng vào mắt cô một giây rồi lia đôi mắt ấy xuống tay cô nói:" Cho tôi mượn cây bút thủy tinh cậu đang cầm trên tay được không! Tôi thấy nó khá tinh xảo, lí do tôi có thể giải thích sau được không?"
Cô hồn chưa vào xác miệng nói lắp bắp:" Hả?...À ừ...C...Có thể ạ!"
Cố Nguyệt Ánh gục đầu xuống bên bàn, cô cảm thấy được khóe mắt đã cay cay, mũi dâng lên nỗi trào đo đỏ. Bạch Cố Mỹ ngồi cách bên bàn cô theo trực giác thấy cô bạn mình không ổn liền nhăn mặt lo lắng hỏi:" Nguyệt ánh! Cậu có sao không? Mệt thì bảo tôi đi đưa lên phòng y tế!"
Cô nhận thấy được mình lúc này không ổn chút nào liền xin cô nhờ Cố Mỹ về phòng nghỉ ngơi, và cô cũng không biết có một ánh mắt không một tia cảm xúc đã luôn quan sát cô từ lúc xuất hiện ấy, ánh mắt chẳng thể nhìn thấu được.
Cô sau khi về phòng liền lập tức đóng cửa lại rồi bất lực thả mình dựa trên cửa mà ngồi bệch. Khóe mắt cô đã từ bao giờ có những giọt lệ tinh khiết rơi trên khuôn mặt diễm lệ của cô, một giọt nước long lanh len lỏi vào khoang miệng cô, vừa đắng, vừa chát lại vừa xót. Cô khóc, cô không náo, không hét, không động tay, không làm gì cả, chỉ ngồi lặng đi mặc kệ cho những cảm xúc tuôn trào. Khuôn mặt không lấy một tia cảm xúc, cô lại tự cười giễu cợt mình.
" Tôi lại một lần nữa chẳng thể quên được cậu ta."