Người Tôi Từng Yêu Năm Ấy

Chương 3




Đã được 1 tuần từ khi cô chuyển đến đây, học ở đây mọi người rất thân thiện với cô, không những cô có thêm cô bạn đáng yêu Bạch Cố Mỹ mà còn quen được với một cô bạn dịu dàng, hiền lành, tuyệt sắc như Tinh Thất Hoa nữa mà cô ấy lại là bạn của Bạch Cố Mỹ. Chà chà, nếu được hai người này làm bạn thì ai cũng sẽ phải thét lên vì sướng khi có hai cô bạn khuynh nước khuynh thành này mất thôi và cô gái Cố Nguyệt Ánh cũng đã vùi đầu vào gối thét lên đến hưng phấn đây.

Hôm nay Bạch Cố Mỹ rủ hai người ra quán ẩm thực bên cạnh trường ăn trưa, còn là do chính cô ấy bao hết nữa dù gì cô cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch mà, hào phóng thoải mái mới chính là phong cách của Bạch Cố Mỹ cô chứ.

Gọi món xong, Tinh Thất Hoa nhìn Cố Nguyệt Ánh hồi lâu rồi chạm nhẹ vào tay cô hỏi nhẹ nhàng:" Nguyệt ánh nè, cho tôi hỏi chút nhé! Sao cậu lại chuyển đến đây vậy?"

Bạch Cố Mỹ nghe vậy cũng không khỏi tò mò mà lên tiếng:" A! Tôi cũng có chút tò mò, cậu nói cho tụi tui nghe được không?"

Câu hỏi của Tinh Thất Hoa làm Nguyệt Ánh hoảng hồn mà rơi vào trầm tư, trên đôi mắt xanh biếc như viên ngọc lục bảo ấy lóe lên tia chua xót và một cảm xúc khác nữa mà khiến người ta không thể nhìn thấu được. Cô lại bắt đầu khơi lại trong đầu óc cô những chuyện xưa ấy. Người con trai với mái tóc đen huyền, đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương ấy nhìn thẳng vào cô đang ngồi trên mặt đất bẩn thỉu lạnh buốt, rồi quay đi bước đi về phía trước mà không đoái hoài, luyến tiếc liếc nhìn cô 1 giây chỉ để lại cho cô tấm lưng thẳng tắp ấy mà biến mất dần.

"Cố Nguyệt Ánh! Cố Nguyệt Ánh! Cậu nghe tôi gọi không?!"

Cô hoảng hốt hoàn hồn lại quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói ngọt ngào êm tai ấy, cô mới nhận ra nãy giờ mình đã ngẩn người ra rất lâu rồi.

Bạch Cố Mỹ lo lắng nhìn cô:" Cậu ổn không Nguyệt Ánh?!"

" A không sao!...Tôi không sao đâu!"

Một người tinh tế và dễ dàng hiểu thấu hồng trần như Tinh Thất Hoa làm sao mà không biết cô bạn mình có chuyện không muốn nói, cô ấy nhẹ nhàng nói với Cố Nguyệt Ánh:" Xin lỗi cậu nha Nguyệt Ánh, lúc nãy tôi bất giác hỏi phiếm thôi, cậu không muốn nói thì không cần bắt buộc mình. Có những chuyện chỉ có cậu được biết, vì chính đó là bí mật riêng của cậu, là quyền riêng tư của cậu cũng không thể tùy tiện nói với người ngoài được đúng không nào vì thế nếu có thể cậu cũng đừng để người khác biết quá nhiều bí mật của cậu, còn chúng tôi dù cậu là gì chúng tôi chỉ cần cậu mãi là cô gái duy nhất là bạn với chúng tôi mà thôi. Cậu hiểu chứ?"

Bạch Cố Mỹ lủi thủi một mặt xụ xuống nói:" Nãy tui nói năng linh tinh, cậu kệ đi nhé!"

Cố Nguyệt Ánh thầm cười hạnh phúc trong lành lên tiếng dỗ hai người bạn mỹ nhân này của cô:" Cảm ơn hai người, nãy tôi chỉ suy nghĩ chút chuyện vì không biết nói thế nào cho mọi người hiểu thôi, không sao cả!"

Sau khi hết miệng luyên thuyên dỗ cho hai cô bạn khỏi lo lắng thì cả ba đều an phận ăn uống vui vẻ với nhau.

Đến khi chiều về, cô ấn chuông cho mẹ ra gõ cửa rồi cô vô thẳng vào phòng nằm dài thườn thượt trên chiếc giường thân yêu êm ái của cô, tối đến lại ngửi thấy mùi hương chiên xào thơm phức của mẹ cô mà cô quên hết cái gì là thục nữ ấy chạy như hổ đói ấy vồ lên đĩa thức ăn. Mẹ cô chán nản cốc đầu cô không thương tiếc nói:" Đây không phải con tôi!!!"