Bầu trời trong xanh với làn gió mát rượi thoang thoảng, vài tia nắng ấm áp len lỏi qua khe cửa. Cánh hoa anh đào rơi lả chả theo từng làn đường đi, chỉ trong chốc lát, trên làn đường đã được phủ kín một màu hồng mềm mại thanh mát.
Cố Nguyệt Ánh bước đi trên con đường quen thuộc với tâm trạng mệt mỏi rã rời, đôi mắt đã xưng tấy vì đã khóc cả đêm. Sau khi bước vào lớp, mọi người nhìn cô với ánh mắt quỷ dị. Bạch Cố Mỹ lải nhải moi móc lí do sao lại thành ra cái dạng này nhưng không thành.
Thời gian cứ trôi qua đến khi chiếc lá úa vàng bên kia cửa sổ thanh thản rơi xuống. Hết bốn tiết học cô vẫn cố gắng kháng cự thân thể không bình thường của mình. Đến tiết cuối cùng đầu óc cô bắt đầu choáng váng, thân nhiệt đột nhiên nóng lên, thân thể mềm như lá liễu không tự chủ được mà rơi xuống đất.
" Rầm!"
Tiếng động vang lên khiến mọi người hoảng hốt mà quay xuống bàn cô, thấy người bất động bị rơi xuống sàn đất như vậy, Bạch Cố Mỹ kinh hãi vội vàng đỡ lấy cô. Mọi người vây quanh xôn xao mà hỏi, cô Lưu Lê Ngọc đập bàn nói tất cả về chỗ ngồi rồi bước ra ngồi xuống nhìn Cố Nguyệt Ánh, vươn tay đặt lên trán cô, cô ấy phút chốc rụt tay lại.
"Em đưa bạn ấy vô phòng y tế đi! Bị sốt cao quá rồi!"
Bạch Cố Mỹ định quàng tay qua cổ cô để đi nhưng một lực kéo tay Cố Nguyệt Ánh lại làm cô không thể di chuyển.
" Để tôi đưa cô ấy đi!"
Bạch Cố Mỹ kinh ngạc nhìn người vừa nói, do dự một hồi cũng truyền cô qua cho người đó.
Cố Nguyệt Ánh nửa mê nửa tỉnh, cố gắng mở mắt nhưng lại không nổi, cô đành bất lực mà dần mất đi ý thức. Điều cuối cùng cô nhận thức được là như có một bàn tay ấm áp bế cô đi cùng với tiếng thở dốc, tim đập nhanh.
- -----------
" Không thể nào! Anh nói cho em biết đi! Chuyện này không phải thật đúng không!? Anh chỉ đang đùa em thôi, anh có mẫu thuẫn chuyện gì mới làm vậy với em đúng không!?"
Hắn hất tay cô ra, bên cạnh nắm tay một người phụ nữ, giọng điệu khinh miệt.
" Mọi chuyện đã quá rõ ràng như vậy, cô đừng tự đa tình nữa! Từ nay tôi với cô đã không là gì của nhau nữa rồi, nên đừng tìm tôi gây phiền phức!"
" Đừng đi! Xin anh...!"
" Cố Nguyệt Ánh! Cố Nguyệt Ánh!"
Cô mở to mắt ra, ngồi bật dậy, tay nắm chặt ga đệm. Đảo mắt nhìn người vừa gọi mình, trên trán đổ một mảng mồ hôi.
" Cố Nguyệt Ánh! Cậu tỉnh lại rồi! Thấy trong người đỡ hơn tí nào không!? Mau nằm xuống đi! Tôi đi lấy thuốc!"
Cố Nguyệt Ánh kinh ngạc nhìn Bạch Cố Mỹ đang loay hoay, kéo tay cô ấy lại ngồi xuống trấn an.
" Tôi...Tôi không sao đâu! Cậu ngồi xuống đây đi, lát nữa rồi lấy thuốc cũng được!"
Hai người im lặng một hồi lâu, bốn mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhau nhưng không nói chuyện. Cuối cùng, Bạch Cố Mỹ mới định thần lại nhưng sắc mặt vẫn không được tốt hỏi cô.
" Trong lúc sốt cậu cứ la lên vài tiếng, tôi không hiểu gì...Có phải cậu gặp ác mộng đúng không?"
" Ha ha...Tôi thường xuyên bi quan, tự mình nghĩ nhiều nên đôi lúc mơ mấy chuyện linh tinh ấy mà..."
Cô gượng cười không thành tiếng, nhìn mặt cô bạn vẫn đa nghi quá nên liền đánh trống lảng.
" Tôi bị gì vậy? Hình như gây phiền phức cho cậu rồi."
" Cậu bị sốt, nặng lắm. Bản thân biết thân thể không bình thường rồi mà còn cố chấp hả? Có biết tôi lo lắm không!" Bạch Cố Mỹ cắn răng trách móc cô.
Cô gượng cười, trời đất ai biết được chỉ xúc động nhất thời mà giờ dẫn đến liệt giường thế này.
Bạch Cố Mỹ bất giác nhìn lên đồng hồ, cô ấy đứng dậy khẩn trương sắp sếp đồ đạc rồi mặc áo khoác.
" Cố Nguyệt Ánh, cậu ở lại đây nằm nghỉ chút đi, tôi quay lại lớp sắp xếp lại đồ của tụi mình rồi qua đón cậu về nhé!"
" Cảm ơn cậu nhiều."
" Khách sáo quá!" Bạch Cố Mỹ vừa đi vừa bật cười ha hả.
Sau khi nghe thấy tiếng Bạch Cố Mỹ đã xa dần, cô mới yên tâm mà nằm xuống. Bỗng nhiên, chiếc cửa mở ra tiếng cạch nhẹ, cô giật mình nhìn người vừa mở cửa, hả tại sao cậu ấy lại vào đây, không phải là đang trong giờ học sao?
Cảnh Ngạo Thiên bước vô hơi chần chừ, khuôn mặt phạm tội kia nay lại hơi có chút nhăn, một lớp mồ hôi mỏng dính trên trán. Tay anh cầm một hộp màu trắng nhỏ, từ từ đi tới cô.
Cố Nguyệt Ánh cứng người hoảng hồn, trong đầu giờ đây muôn vàn câu hỏi vì sao.
Anh nhìn xuống cô, gương mặt lạnh tanh, đưa hộp nhỏ ra trước tay cô.
" Bạn cô có mua chút cháo, bảo tôi đem lên giùm cô."
Cố Nguyệt Ánh vụng về đỡ lấy hộp cháo, cô tự hỏi bạn mình là ai, không lẽ là Bạch Cố Mỹ hay Tinh Thất Hoa chứ? Nhưng tại sao lại là cậu ấy mang đến?!
" T...Tôi cảm ơn."
Hắn khi thấy sắc mặt cô đã tốt lên rồi, một hơi thở phào rất nhẹ rất khó để người khác nghe thấy, xong quay lưng bước đi. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, anh có nói gì đó rất nhỏ làm cô không nghe thấy được, hình như là chăm sóc...gì đó thì phải.