Tôn tình nghĩ trong công ty có âm hồn không tan của Diệp Phi, còn có kẻ tâm cơ sâu như biển là Chân
Huy, vì vậy mới mượn cơ hội này xin2từ chức. Sau đó Bạch Kiện lại hỏi tại sao cô ấy lại tổ chức hoạt động kia ở căn cứ CS của Ngô Lập Phong, là ý của Chân Huy à?
Tôn5Đình lắc đầu nói: “Không phải, anh ấy đưa tư liệu về mấy căn cứ cs để tôi chọn một. Sau khi tìm hiểu qua, tôi chọn căn cứ của Ngô Lập6Phong, nhưng lại không ngờ chính vì vậy mà Diệp Phi bị bắn chết...”
Thực ra việc này cũng không thể trách Tôn Đình được, bởi Bạch Kiện từng xem qua tư liệu5về mấy căn cứ ở đấy, bất luận thể nào thì căn cứ của Ngô Lập Phong cũng là tốt nhất.
Mà Tôn Đình là thư ký đúng chức trách, tất nhiên sẽ3chọn căn cứ của Ngô Lập Phong. Cho nên đây là sự tính toán tỉ mỉ của Chân Huy, vì từ đầu anh ta đã đưa Tốn Đình vào thế buộc phải chọn như vậy.
Có khẩu cung của Tôn Đình, cảnh sát nhanh chóng triệu tập Chân Huy, đồng thời lục soát nhà của anh ta. Nhưng tiếc là Bạch Kiện lại không tìm thấy ảnh của Diệp Phi trong căn phòng mà Tôn Đình nói đến. Nhưng dựa vào những vết tích để lại trên tường thì không khó nhìn ra trước đây nó từng bị ghim đầy ảnh.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Chấn Huy rất bình tĩnh, tự nhiên, không nhìn ra một chút lo lắng nào. Thật ra chúng tôi cũng suy đoán được anh ta đã tiêu hủy hết những bức ảnh kia rồi, dù sao thì Diệp Phi cũng đã chết, mục đích cũng đã đạt được, nếu giữ lại thì cảnh sát đã tìm được rồi.
Bạch Kiện cũng chẳng phải kẻ vô dụng, anh lạnh lùng nói với Chân Huy: “Tôi biết anh không phải kẻ giết người, anh không cần phải gánh vác thay kẻ khác, nghĩ lại xem, anh vừa có công ty riêng vừa có tiền, tại sao lại muốn cõng trên lưng tội danh giết người làm gì?” Chân Huy cười nhạt nói: “Tôi tin vào pháp luật, đồng thời cũng tin tưởng cảnh sát, tôi biết cảnh sát các anh sẽ không bằng không chứng mà định tội tôi đâu, phải không nào?”
Xem ra Chân Huy đã chuẩn bị rất chu đáo, anh ta đoán chắc bây giờ cảnh sát vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào, dù sao chỉ dựa vào khẩu cung của Tôn Đình cũng không nói lên điều gì cả.
Trong lúc Chân Huy không khai bất kì điều gì, mà cảnh sát cũng chưa có được chứng cứ xác thực, Ngô Lập Phong lại đột nhiên ra tự thú! Ông ta chủ động giao khẩu súng sát hại Diệp Phi và Tống Vĩ Dân ra, đây thực sự là việc nằm ngoài dự liệu của bọn Bạch Kiện.
Tìm thấy hai khẩu súng này làm Bạch Kiến thở phào, súng ống bị đưa ra ngoài thì đúng là một tai họa ngầm rất lớn. Nếu việc đó thực sự xảy ra, không chỉ Bạch Kiện mà toàn bộ người trong cục đều sẽ bị xử phạt.
Ngô Lập Phong đã tự thú tội bắn chết Diệp Phi và Tống Vĩ Dân, lúc Bạch Kiện hỏi vai trò của Chân Huy trong vụ án này thì Ngô Lập Phong phủ nhận mình không hề quen Chân Huy. Chuyện năm đó không khác gì nhiều so với suy đoán của tôi, có thể điểm khác biệt duy nhất là cha mẹ nhà họ Ngô không hề nói cho Ngô Lập Phong biết chuyện em gái qua đời, mà ông ta chỉ vô tình biết được thôi, vì vậy mới lập tức viết báo cáo chuyên ngành về nhà. Bởi Ngô Lập Phong không tin đứa em gái hoạt bát, đáng yêu của mình tự sát, thế nên phải trở về để làm rõ chuyện. Sau khi điều tra, Ngô Lập Phong biết ban đầu em gái bị Tống Vĩ Dân xâm hại, cộng thêm sự lạnh lùng, ích kỉ của Diệp Phi đã đẩy con bé vào đường cùng. Từ đó, Ngô Lập Phong mới lập nên một kế hoạch để báo thù. Người đầu tiên ông ta giết chính là Tống Vĩ Dân, nhưng lúc định ra tay với Diệp Phi thì phát hiện tên này đã rời thành phố rồi. Vì vậy, Ngô Lập Phong đuổi theo Diệp Phi tới đây, bắt đầu thực thi phần còn lại của kế hoạch. Nhưng chuyện chi tiết thì Ngô Lập Phong kể rất mơ hồ, cũng không phải ông ta không muốn nói tỉ mỉ, mà nếu kể tỉ mỉ thì chắc chắn sẽ có những đoạn sơ hở, mà những điều đó chính là vai trò của Chân Huy trong kế hoạch này. Ngô Lập Phong nói, khẩu súng gây án là do ông ta mua qua một người bạn ở nước ngoài từ chợ đen, sau đó chia ra thành các phần linh kiện rồi gửi về nước qua bưu điện.
Tôi nghe mà thầm cảm thán, xem ra đối với một kẻ buôn bán chuyên nghiệp, muốn mua được một cây súng cũng không phải chuyện khó khăn gì... Bây giờ Chấn Huy và Ngô Lập Phong được thẩm vấn ở hai phòng riêng, dường như họ đã thương lượng trước với nhau nên lời khai rất ăn khớp. Tôi tin rằng Ngô Lập Phong có thể tra ra được Hồ Bình là do có sự giúp đỡ của Chân Huy. Bởi điểm nhỏ này đến cả cảnh sát phá án năm đó cũng không biết, thì Ngô Lập Phong lúc đó không có ở đấy sao có thể chuẩn xác tìm được nhân vật then chốt là Hồ Bình chứ?
Nhưng Ngô Lập Phong không nhận là có quen biết với chân Huy, bọn Bạch Kiện cũng không có cách gì. Kẻ ngu cũng có thể nhận ra Ngô Lập Phong đang bảo vệ Chân Huy, không muốn để anh ta dính đến vụ án này.
Nếu tôi là Ngô Lập Phong thì hẳn cũng sẽ bảo vệ chân Huy, bởi vì trong kế hoạch báo thù này, Chân Huy cũng phải trả giá không kém gì ông ta. Từ một người không quen biết, chỉ bởi một tình yêu cuồng nhiệt thời thanh xuân mà lặng lẽ giúp ông ta thực hiện kế hoạch báo thù, không cần báo đáp, chỉ vì để báo được thù cho người mình yêu. Sự nhẫn nhịn và cố chấp này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Mặc dù họ chọn nhầm cách, nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng Chấn Huy rất tốt, Ngô Lập Phong cũng không xấu, đều có thể xem là những người đàn ông chân chính. Vụ án đến bước này rồi cũng chỉ có thể lấy việc tự thú của Ngô Lập Phong để kết thúc, dù nói ông ta là vì báo thù, nhưng bất kì thù hận nào cũng không thể đạp lên pháp luật mà sống. Bất kể là Hồ Bình hay Ngô Lệ Nhã, nếu lúc đó các cô ấy còn chút tin tưởng rằng xã hội này vẫn có công lý tồn tài, e rằng chuyện cũng sẽ không tới mức này...
Còn về du hồn của Diệp Phi trong công ty Chân Huy, chú Lê đã thi pháp để nó siêu thoát rồi. Dĩ nhiên, người ngoài nghề nhìn vào sẽ cảm thấy bản lĩnh của chú Lê thật cao siêu, nhưng thực ra chúng tôi tìm thấy một hộp giấy cũ trong phòng làm việc lúc trước của Diệp Phi, bên trong có một vài tấm ảnh chụp khi gã ta còn đi học, trong đó có một tấm chụp chung với các bạn, chúng tôi thấy trong đó có Ngô Lệ Nhã và Chân Huy. E rằng trong nội tâm của Diệp Phi vẫn còn có một phần áy náy với Ngô Lệ Nhã, bằng không thì du hồn của gã ta cũng không tìm kiếm cái hộp đựng ảnh cũ đó ở công ty mãi.
Cuối cùng chú Lê đem ảnh chụp đến trước mộ Diệp Phi rồi đốt cho gã ta, tới lúc đó chuyện kinh dị ở công ty Chấn Huy cũng hết. Không giống với Tôn Đình, Chân Huy không sợ hãi quỷ hồn của Diệp Phi, bởi trong lòng anh ta không có sự hổ thẹn nên không sợ quỷ thần...