Người Tìm Xác

Chương 940




Quả nhiên... thư ký Tôn bị Bạch Kiện mời về cục chưa đến một giờ đã khai hết mọi chuyện. Theo lời khai của Tôn Đình, cô ấy vào làm việc sau khi Chấn Huy thành lập công ty này không lâu, có thể nói

là người theo công ty từ những ngày đầu. Lúc2đó cô ấy chỉ mới hai mươi tư tuổi, đối với một ông chủ vừa giàu có vừa thành thục kia, cô ấy cũng có những mơ mộng và hy vọng thầm kín. Nhưng điều cô ấy không ngờ tới chính là Chấn Huy đã nhiều lần lấy cô ấy ra làm bình phong5để đuổi những người có ý đồ oanh yến với mình, nhưng thực ra đối với cô ấy, anh ta vẫn rất lạnh lùng.

Cô ấy từng hoài nghi, có phải ông chủ này của mình không có hứng thú với phụ nữ không? Đặc biệt là sau khi Diệp Phi vào công ty, Chấn6Huy lại rất quan tâm tới gã.

Khi Diệp Phi vào công ty đến năm thứ hai, gãy vào việc là bạn học cũ của ông chủ nên không để ai trong mắt. Trong mắt Tôn Đình, Diệp Phi là một kẻ miệng cọp gan thỏ, năng lực làm việc rất thấp, Chấn Huy từng5cho gã đảm nhiệm nhiều chức vụ khác nhau nhưng gã đều không làm được, cuối cùng đành phải cho gã làm giám sát văn phòng - một chức vụ nhân tàn.

Việc Tôn Đình không chấp nhận nổi là Diệp Phi không biết thân biết phận, rõ ràng chẳng có bản lĩnh gì mà3lại cứ ngày ngày ở công ty kiêu căng tự phụ, làm cả công ty không một ai thích gã. Vài lần đều là Chân Huy che chở gã, rõ ràng chính gã làm sai, nhưng Chấn Huy lại vì bao che gã mà đuổi việc người khác.

Tuy Tôn Đình rất thông minh, nhưng vẫn không hiểu vì sao Chấn Huy lại tốt với Diệp Phi như vậy? Chẳng lẽ vì hai người là bạn học thời đại học ư? Hay giống như mọi người trong công ty suy đoán, hai người có gì đó...

Nhưng rồi tất cả suy đoán trước đó đều bị phủ định khi cô ấy biết lý do Chấn Huy đối tốt với Diệp Phi, hóa ra vốn không phải là có ý gì với gã, mà ngược lại là vì muốn giết gã! Một lần nọ, Chân Huy say rượu khi tiếp khách, vì vậy Tôn Đình lái xe đưa anh ta về nhà. Đó là lần đầu tiên Tôn Đình đến nhà ông chủ nên có hơi tò mò, không biết nhà của ông chủ không gần nữ sắc như thế nào?

Khi vừa mở cửa nhìn vào bên trong, cô ấy có hơi thất vọng, nhà Chân Huy rất sạch sẽ, nhưng cảm giác lại giống như ở khách sạn chứ không phải nhà. Vì vậy sau khi đưa Chấn Huy về phòng, Tôn Đình đã định đi luôn, nhưng cô ấy lại phát hiện một căn phòng đế cửa mở, bên trong tối om. Mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng ngoài trời vẫn có chút ánh sáng, nếu kéo rèm cửa lên thì trong phòng cũng sẽ có chút tia sáng chiếu vào chứ? Có thể Chấn Huy vừa được mình đưa về hôm nay, nên căn phòng này ban ngày chưa được kéo rèm lên. Vì vậy nhất thời, Tôn Đình cảm thấy rất tò mò, không biết trong phòng này chứa gì mà Chấn Huy không kéo rèm cửa lên?

Đúng là tò mò hại chết con mèo! Ngày đó, nếu Tôn Đình không quá tò mò thì bây giờ cô ấy cũng không cần phải sợ như vậy...

Tôn Đình từ từ đẩy cửa phòng ra, khung cảnh trong phòng dẫn dần hiện ra, ánh mắt Tôn Đình cũng dần hiện lên vẻ khiếp sợ, đồ vật trong phòng hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ấy.

Gian phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông dán đầy ảnh chụp của Diệp Phi, dưới mỗi tấm hình đều ghi rõ thời gian và địa điểm. Có bức ảnh là chụp gần đây, có bức chụp rất lâu trước đó, từ lúc Diệp Phi còn chưa vào công ty.

Lúc đầu Tôn Đình nghĩ những suy đoán của mình chính xác, Chân Huy đúng là có ý với Diệp Phi, nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện chuyện vốn không đơn giản như vậy...

Trên tường đều là hình chụp của Diệp Phi, hầu hết là từ hồi gã còn học đại học đến bây giờ, Tôn Đình phát hiện Chấn Huy dõi theo từng bước chân của Diệp Phi, nói cách khác, Chấn Huy đến thành phố này mở công ty cũng là vì Diệp Phi đến đây.

Tôn Đình tiếp tục nhìn xuống, phát hiện trong phòng có một bàn làm việc nhỏ, trên mặt bàn đặt một bản vẽ

mà cô ấy không hiểu, trong bản vẽ hình như tính toán góc độ và khoảng cách, mà trên bản vẽ có một dấu gạch chéo lớn màu đỏ. Lúc này Tôn Đình thầm cả kinh, tuy lúc đó cô ấy chưa rõ Chấn Huy làm vậy là vì điều gì, nhưng cô ấy đoán chuyện này không hề đơn giản, chắc chắn ông chủ đã lên kế hoạch tỉ mỉ gì đó...

Đến tận khi Diệp Phi bị bắn chết ở căn cứ CS vùng ngoại ô, Tôn Đình mới đột nhiên hiểu ra, tấm bản đồ có dấu gạch chéo đỏ kỳ lạ mà cô ấy nhìn thấy ở nhà Chấn Huy ngày đó chẳng phải là địa điểm mà Diệp Phi bị bắn chết ư?

Nhất thời, Tôn Đình như bị người ta dội một chậu nước lạnh... Hình ảnh Chân Huy luôn đối tốt với Diệp Phi mấy năm nay như hiện ra trước mắt, chẳng lẽ anh ta đối xử tốt với Diệp Phi như vậy, thà rằng đuổi sai người cũng phải che chở cho Diệp Phi là vì để buộc Diệp Phi ở bên cạnh, sau đó tìm cơ hội giết gã?

Không biết phải nói gì, đến cùng là vì sao, một người thành công như Chấn Huy lại phải vạch ra kế hoạch tỉ mỉ nhiều năm như vậy chỉ vì để giết bạn học cũ?

Sau khi đã biết tất cả mọi việc, Tôn Đình cũng bắt đầu muốn từ chức, cô ấy không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Chấn Huy nữa. Cô ấy cảm thấy ông chủ này rất đáng sợ, bởi không thể biết được anh ta đang suy nghĩ những gì.

Để từ chức thì cần phải tìm một cái cớ hợp tình hợp lý, nếu lỡ đột ngột xin nghỉ cũng có thể sẽ làm Chấn Huy nghi ngờ, dù sao ngày đó cô ấy đã tới nhà anh ta, nên dễ dàng đoán được cô ấy đã nhìn thấy căn phòng kia.

Không ngờ Tôn Đình đang khổ sở tìm lý do để từ chức thì trong công ty bắt đầu có tin đồn về chuyện ma quỷ. Lúc đầu Tôn Đình cũng không tin, nhưng đến hôm cô ấy trở về công ty để lấy văn kiện cho Chấn Huy, thì lại gặp phải...

Tôn Đình cũng không phải kẻ nhát gan, nếu đêm đó ở công ty gặp phải kẻ xấu thì cô ấy cũng có thể đối phó được, nhưng khi nhìn rõ người kia là Diệp Phi đã chết thì cảm giác sợ hãi lại tràn ngập.

Quan trọng hơn, cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình là người giúp Chân Huy tổ chức hoạt động ở căn cứ CS, trước đó, cô ấy cũng biết Chân Huy có ý đồ với Diệp Phi nhưng không nói ra, đây cũng coi như đồng lõa với Chân Huy.

Sự tự trách trong lòng làm cô ấy càng sợ hãi đến ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh lại, cô ấy thấy mình đã được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện rồi.